Nguyên Sa nghe xong chấn động không thôi, tin tức quá khủng khiếp, không cách nào tiếp thu, không cách nào tin được, không cách nào bình tĩnh lại.
Đây là từ khởi nguyên đến nay đệ nhất án.
“Không… không thể nào?” Nguyên Sa lắp bắp.
“Vậy ngươi nghĩ sau khi Quang Minh ngã xuống, Trật Tự vì sao không trở về, mà trường kỳ đóng quân Đại Thế Giới, còn tạo ra Thần tộc các ngươi?” con mắt lại hỏi.
“Cái này… cái này… nghe nói để tiêu diệt tận gốc Ma tộc.” Nguyên Sa theo những gì được học trả lời.
“Buồn cười! Thiên Thần là cỡ nào hùng mạnh, một đám giòi bọ sinh ra từ xác chết, Thiên Thần một cái hắt hơi cũng đủ giết chết bọn chúng trăm ngàn vạn lần.”
“Vậy… vậy… vì sao?”
“Ta suy đoán có hai cái khả năng.
Thứ nhất Trật Tự phát hiện ra sự thật, dù sao hắn cũng không ngu, lúc giao chiến với Quang Minh, có thể đã nghe Quang Minh nói gì đó.
Trật Tự lúc đó phục tùng mệnh lệnh nhưng sau này nghĩ kỹ, hắn sợ mình tiếp bước Quang Minh nên không dám trở về nữa.
Thứ hai Đấng Sáng Thế lo sợ Trật Tự cũng phản như Quang Minh, nên bắt hắn ở lại Đại Thế Giới, như một hình thức lưu đày.
Đại Thế Giới cái nơi khỉ ho cò gáy này sẽ bào mòn đại đạo của Trật Tự khiến hắn không thể tiến bộ, thậm chí càng ngày càng lùi bước.
Mà hai cái khả năng này đều vì một nguyên nhân: Trật Tự là người mạnh thứ hai sau Quang Minh.
Quang Minh ngã xuống, Trật Tự rất có thể sẽ kế thừa Sáng Thế Chi Quang, trở thành kẻ tiếp theo uy hiếp địa vị Đấng Sáng Thế.”
“Cái này… cái này sao có thể? không đâu, Đấng Sáng Thế sẽ không làm như vậy? Đấng Sáng Thế tạo dựng lên muôn loài muôn vật, yêu thương bao dung tất cả, sẽ không như vậy đối với các vị Thiên Thần.” Nguyên Sa ngoài miệng vẫn nói tốt cho Đấng Sáng Thế nhưng trong lòng đã bị dao động.
Chỉ là hắn không dám tin, tín ngưỡng trong lòng sụp đổ còn đáng sợ hơn bị phế, bị vạn đao phanh thây.
“Hắc, hắc… Đấng Sáng Thế không tốt như ngươi nghĩ đâu.” con mắt cười nói.
“Không thể nào! nếu đúng như ngươi nói vậy vì sao Ngài Tổng Lãnh còn dạy xuống phải tôn thờ Đấng Sáng Thế?”
“Hoặc là hắn ngu trung hoặc là hắn tâm tư quá sâu.” con mắt ngay lập tức cấp ra đáp án.
“Nếu hắn ngu trung vậy thì không còn gì để nói.
Nhưng ta càng tin tưởng hắn có tâm tư.”
“Trật Tự dù sao cũng là một trong bốn Tổng Lãnh Thiên Thần, trí tuệ không thể nghi ngờ.
Hắn rất có thể đoán được nguyên nhân Quang Minh ngã xuống, mục tiêu tiếp theo sẽ là mình nên để bảo mạng, hắn từ chối kế thừa Sáng Thế Chi Quang.
Nên biết Sáng Thế Chi Quang là một cái rất đặc thù đại đạo, mỗi đời mỗi thế chỉ có một người kế thừa, Trật Tự giết Quang Minh, đủ chứng tỏ xứng đáng với Sáng Thế Chi Quang.
Quang Minh ngay một khắc ngã xuống, Sáng Thế Chi Quang lựa chọn Trật Tự, vì lúc đó không còn ai thích hợp hơn hắn, nhưng hắn từ chối.
Có thể hắn cảm thấy mình không đủ sức chống lại Đấng Sáng Thế, sợ ngã vào vết xe đổ của Quang Minh nên hắn ẩn nhẫn.
Ngươi nghĩ vì sao hắn lại tạo ra Thần tộc? hắn chính là đang xây dựng thế lực riêng, hắn cũng muốn lật đổ Đấng Sáng Thế, hắn cũng muốn phản bội.”
“Không! Ngài Tổng Lãnh không thể phản bội.”
“Có gì không thể! tính mạng bị uy hiếp thì còn sợ cái gì nữa.” con mắt cười nhạo Nguyên Sa ngây thơ.
Ngồi sụp xuống đất, Nguyên Sa thất thần, nhân sinh quan đổ vỡ.
Cũng may nơi đây chỉ là rìa chiến trường, không phải lúc nào cũng xuất hiện Sinh Vật Địa Ngục, nếu không với trạng thái hắn lúc này không bị vồ chết mới là lạ.
“Đừng có thất thần như vậy! ngươi bây giờ cũng có thể đang trong tầm ngắm.”
“Ta?” Nguyên Sa không hiểu.
“Thì ngươi được Sáng Thế Chi Quang lựa chọn, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tất sát tiếp theo.”
Nguyên Sa lúc này mới sực nhớ hắn cũng tu Sáng Thế Chi Quang, phải chăng hắn cũng sẽ bị giết?
“Yên tâm đi! ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, tu Sáng Thế Chi Quang cũng mới chỉ cất bước, Đấng Sáng Thế còn chưa để ý tới ngươi.
Ngươi bây giờ còn có lựa chọn.
Hoặc là rút lui từ bỏ quyền kế thừa Sáng Thế Chi Quang hoặc là một đường tiếp tục tiến lên: chết hay thành Sáng Thế.”
Nguyên Sa nghe đến sinh tử bản thân, hắn cưỡng ép bình tĩnh lại, lúc này cần lý trí hơn lúc nào khác, một bước sai lầm có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Trước khi đưa ra quyết định, hắn cần làm rõ một số chuyện.
“Đấng Sáng Thế vì sao không tự ra tay với Quang Minh, theo ta được kể Đấng Sáng Thế rất mạnh, không gì làm không được.”
“Không phải không muốn, mà vì không thể.”
Nguyên Sa ồ lên một tiếng, chăm chú nghe giải thích.
“Sáng tạo vũ trụ, sáng tạo vạn vật, sáng tạo quy tắc là một cái công việc vô cùng tốn hao năng lượng.
Ngươi có biết vũ trụ vẫn đang không ngừng tăng trưởng?”
Nguyên Sa lắc đầu.
“Để vũ trụ lớn mạnh và ổn định, Đấng Sáng Thế đã dùng chính bản thân năng lượng làm chất dinh dưỡng.
Ngài ấy bị dính chặt trên thiên tọa, năng lượng không ngừng tuôn ra nuôi vũ trụ, bởi vậy không thể trực tiếp ra tay.”
“Lại nói cho ngươi biết Đấng Sáng Thế chính là người đầu tiên được Sáng Thế Chi Quang lựa chọn.
Ngươi còn nhớ ta từng nói mỗi đời mỗi thế Sáng Thế Chi Quang chỉ có một người.
Khi Đấng Sáng Thế đến gần cái chết, Sáng Thế Chi Quang tự nhiên sẽ lựa chọn ra một người kế thừa.
Nhưng mà ngồi lâu trên ngai vàng, ai có thể từ bỏ, bởi vậy Đấng Sáng Thế giết Quang Minh và giết tất cả những ai tu luyện Sáng Thế Chi Quang.”
Nguyên Sa nghe tới đây xanh cả mặt, nếu như Đấng Sáng Thế muốn giết hắn, hắn làm sao ngăn cản, chỉ có ngoan ngoãn đưa đầu ra cho người ta lấy.
“Ngươi biết như vậy còn bắt ta tu luyện Sáng Thế Chi Quang?!” Nguyên Sa trách móc.
“Ha, ha, ha… ta bắt ngươi tu luyện Sáng Thế Chi Quang sao? Sai! là Sáng Thế Chi Quang lựa chọn ngươi, ta chỉ giúp ngươi tăng tốc tu luyện.
Nhưng nếu ngươi không muốn cũng không sao, ta có thể giúp ngươi chối bỏ Sáng Thế Chi Quang.
Vậy thì tiếp theo ngươi chấp nhận cuộc sống tầm thường đi, để người ta đè đầu cưỡi cổ, suốt đời cũng không ngẩng mặt lên được.
Hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng sẽ bị người ta cướp mắt.
Ngươi lúc đó chỉ có thể rúc một góc nhìn Dạ Tuyết bị chà đạp.”
Nghe đến tên Dạ Tuyết, trong lòng Nguyên Sa lục dục sôi trào, kích thích hắn đấu trí.
Nguyên Sa siết chặt tay, tưởng tượng cảnh Tôn Kỳ ôm ấp Dạ Tuyết, chà đạp nàng, Tôn Kỳ nụ cười kinh tởm ngoác tới mang