Ầm, ầm, ầm… Vô Lượng Tháp băng ngang qua bầu trời, rơi xuống một vùng giống như sa mạc, nhưng mặt đất lại màu xám tro, u quang lạnh lẽo, không biết đây là đặc trưng địa hình hay là cục bộ.
“Thả khôi lỗi!” Đông Dương ra lệnh.
Đối với một vùng đất không biết tất nhiên là phải dùng khôi lỗi thăm dò.
Từ Vô Lượng Tháp, tuôn ra hàng trăm ngàn ong khôi lỗi.
Khôi lỗi hình ong nhỏ gọn, số lượng nhiều, dễ tiếp cận những khe hẹp.
Là khôi lỗi tối ưu để thăm dò.
Tiếp theo, Thần tộc chỉ cần chờ đợi.
Rất nhanh, kết quả đã có, trên màn hình lần lượt hiện ra hình ảnh.
Đông Dương đưa mắt quan sát, không có sự sống, khắp nơi đều sống như sa mạc màu xám tro.
Cũng không có nhiều thất vọng, trước đó dự đoán hành tinh này đủ điều kiện phát sinh sự sống nhưng chỉ đủ điều kiện mà thôi, không đồng nghĩa với chắc chắn sẽ có, hành tinh có sự sống rất hiếm.
Nếu có thì tốt không có cũng không sao.
Một hành tinh sống đồng nghĩa với đầy đủ các loại năng lượng thuộc tính, bọn hắn có thể dùng năng lượng thuộc tính bổ sung, cho tháp cũng tốt, cho chính bọn hắn cũng tốt.
Một hành tinh chết cũng không hoàn toàn xấu, ít nhất tránh được có sinh vật sống mạnh mẽ tấn công.
“Tìm nơi thiết lập trận pháp.” Đông Dương ra lệnh.
Một đám Thần tộc bắt đầu điều khiển khôi lỗi tìm nơi thích hợp.
“Tướng quân, một trăm dặm về phía đông có nơi thích hợp.”
“Tướng quân, bảy dặm về phía tây bắc có nơi thích hợp.”
Mấy tên Thần tộc lần lượt báo cáo.
Đông Dương lướt nhìn qua các hình ảnh, chỉ một cái, nói:
“Chọn chỗ này đi!”
“Vâng!” đám thuộc hạ nhận lệnh.
Từ trong tháp lại tuôn ra một đám khôi lỗi hình người, chuyện xây pháp trận vẫn là khôi lỗi làm, Thần tộc từ đầu đến cuối đều không bước ra khỏi tháp.
Nửa ngày sau, bọn họ xây dựng mười cái pháp trận.
Một cái hút năng lượng địa tâm của hành tinh, một cái dùng để truyền tống, một cái dùng để truyền tin định vị, một cái là pháp trận phòng ngự đề phòng có nguy hiểm bất ngờ, sáu cái còn lại là dự bị đề phòng những cái kia không hoạt động.
Sắp xếp xong tất cả, để Vô Lượng Tháp hút đầy năng lượng địa tâm bổ sung, Đông Dương cho lệnh rời đi, nơi này chẳng có cái gì để dừng lại.
Tiếp tục hành trình, qua mỗi cái hành tinh đá, Đông Dương đều đặt xuống pháp trận, tương lai sẽ cần dùng.
Năm năm sau.
“Tướng quân, phát hiện mục tiêu.” một vị lý thuyết giả vui mừng thông báo.
Thời gian này bọn họ thông qua đo đạc tính toán, đã dự tính được vị trí trung tâm, nơi đó khả năng có một hành tinh lớn, tương đương với Hỏa Tinh, có một vành đai đá bao quanh.
“Tốt!” Đông Dương vui vẻ, cuối cùng cũng đến được đích.
Vô Lượng Tháp đi vào vành đai đá, dừng tại trên một khối thiên thạch lớn, đồng thời thả ra hàng loạt khôi lỗi thăm dò tiến vào hành tinh.
Tại trên hành tinh, ngước mắt lên nhìn có thể thấy được một cơn mưa sao băng chiếu sáng bầu trời.
Hàng trăm viên cầu đi vào tầng khí quyển kéo dài một cái đuôi lửa.
Ầm, ầm, ầm… viên cầu rơi xuống.
Xì, xì, xì… viên cầu mở ra, lít nha lít nhít khôi lỗi côn trùng bay ra, cũng có khôi lỗi loại đào đất, nhanh chóng nhập vào lòng đất thăm dò, lại có khôi lỗi hình người thăm dò địa hình...!
Ban đầu rất thuận lợi, có thể thăm dò ra đây là một hành tinh sống, có cây cối, sinh vật, vi sinh, thời tiết khí hậu… chỉ là hơi khác với Đại Thế Giới, cũng là bình thường, nếu tất cả đều giống vậy thì mới khiến người ta sởn da gà, hai nơi cách nhau không biết bao nhiêu năm ánh sáng, lại có hoàn cảnh giống nhau, không sợ sao được.
Đông Dương chắp tay sau lưng nhìn lên các màn hình truyền lại hình ảnh.
Đột nhiên, bụp, bụp, bụp… các màn hình lần lượt tối đen, tốc độ cực nhanh, qua không bao lâu, tất cả đều đã không còn hình ảnh.
Đông Dương nhíu mày.
Chuyện gì?
Đồng loạt mất đi hình ảnh chứng tỏ khôi lỗi bị hủy, bị hủy mà không phải bị hư.
Nếu như khôi lỗi chẳng may va chạm vật cứng hoặc bị sinh vật sống tấn công, trước tiên sẽ bị hư, vẫn có thể truyền lại một ít gì đó trước khi hoàn toàn bị mất.
Điều này chứng tỏ có thứ gì đó phạm vi lớn ảnh hưởng tới khôi lỗi.
Không phải bão, lốc, động đất… các hiện tượng tự nhiên, vì khôi lỗi phân bổ khắp nơi, thiên tai không thể nào đồng loạt quét sạch khôi lỗi.
Là cái gì?
Đó phải là một thứ cường đại, có thể một hơi quét sạch khôi lỗi, nên nhớ những khôi lỗi này chất lượng không thấp, đồng thời phải có lý trí, có lý trí mới có tính nhắm vào.
Những suy đoán này dẫn đến hắn hai kết luận:
Hành tinh có cường giả, khả năng rất lớn, dù sao cũng là một hành tinh sống, có sự sống thì có khả năng có cường giả.
Thứ hai là có bảo vật hoặc thứ gì đó tương tự như pháp trận, minh văn.
Không phải vật sống nhưng được lập trình để quét sạch ngoại vật.
Còn một kết luận nữa là gộp cả hai kết luận này lại.
Đông Dương suy tư, dù kết quả nào cũng không tốt lắm.
“Tướng quân, tiếp tục phái xuống khôi lỗi sao?” một tên thuộc hạ hỏi.
“Tiếp tục.” Đông Dương lạnh nhạt ra lệnh, lúc này không thể tiếc khôi lỗi.
Ngay sau đó lại có đại lượng khôi lỗi bay xuống hành tinh.
Lần này những khôi lỗi mạnh hơn, có loại khôi lỗi chiến tranh, có khôi lỗi chiến binh, có khôi lỗi thú chiến… lần trước chỉ là khôi lỗi thăm dò.
Hình ảnh rất nhanh lại xuất hiện.
Nửa giờ sau, bụp, bụp, bụp… các hình ảnh liên tục biến mất.
Nhưng lần này cũng không phải không có cái gì truyền lại.
Ít nhất thấy được hình ảnh không toàn vẹn của sinh vật sống tấn công, có ảnh tay, có ảnh đầu, có ảnh tai...
Các hình ảnh nhanh chóng được chỉnh hợp, rất nhanh, hình ảnh một sinh vật toàn diện hiện ra.
Là một sinh vật giống như người tuyết, lông dày màu xanh rêu, tay dài tới gối, hai mắt bị lông che khuất, chủ yếu dùng lực lượng thân thể tương đương với nhất dực tới ngũ dực, nhưng khả năng còn có mạnh hơn tồn tại.
Trận chiến nào lính chẳng lên trước, chỉ huy đứng sau, chỉ khi nào mất kiểm soát thì chỉ huy mới ra trận.
Ước tính chỉ huy có thể đạt tới phong thần cấp độ.
Số lượng tham chiến khoảng vài ngàn, nhưng chắc chắn số lượng thực sẽ lớn hơn.
Không lý nào ngay từ đầu đã xuất ra toàn bộ lực lượng.
Tóm lại đây là một cỗ lực lượng mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa khiến Đông Dương lo lắng, mạnh hơn nữa cũng không ngăn được bước tiến của Thần tộc.
Thứ hắn lo ngại là cái gì đã trong nháy mắt quét sạch khôi lỗi.
Nên biết lần này số lượng khôi lỗi lên tới hai triệu, trước đó số lượng khôi lỗi thăm dò càng là đạt tới năm triệu.
Vậy mà trong nháy mắt đều bị quét sạch, không thể nào do một đội quân mấy ngàn tên xử lý.
Nên nhớ trong số khôi lỗi chiến tranh đưa xuống, có không ít con tương đương tứ dực, ngũ dực.
“Tướng quân, tiếp theo làm gì? đưa xuống khôi lỗi nữa sao? chúng ta vẫn còn ba triệu khôi lỗi chiến tranh.” một tên thuộc hạ lên tiếng.
Đông Dương suy nghĩ một chút lắc đầu.
“Đưa xuống cũng chỉ là chịu chết.”
Không có ý nghĩa, thật không có ý nghĩa.
Với nhiệm vụ được giao, Đông Dương có thể tính đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà hắn cảm thấy không đủ, nếu có thể càng thăm dò sâu một chút sẽ cho