Nguyên Sa thoải mái dang rộng cánh tay, mặc ngươi tra xét.
Tôn Kỳ tiến lên đối diện hắn, cách một bước chân, mỉm cười tự tin.
Nguyên Sa hừ lạnh, tự tin không kém, muốn chơi tâm lý sao? ta không sợ! ta cũng đã không còn là cái tiểu tử, ta thế nhưng tương lai là Sáng Thế Chủ.
Để Tôn Kỳ lục soát, không ai có ý kiến, hắn đã dùng cả tính mạng của mình ra bảo đảm, nếu để người khác ra tay, hắn có khi lật lọng đổ thừa.
Để Tôn Kỳ ra tay, kết quả thế nào hắn cũng phải chấp nhận.
Mọi người bị tự tin của Tôn Kỳ dao động không sai, nhưng lý trí còn đó, cũng không cho rằng Tôn Kỳ đúng.
Tôn Kỳ đảo trái đảo phải, vòng qua vòng lại mấy lượt, hắn chưa ra tay, mới chỉ dùng ánh mắt quan sát.
Dừng lại tại trước mặt Nguyên Sa, Tôn Kỳ vẫn cái vẻ mặt tiểu nhân đắc trí, cười âm hiểm nói:
“Ám Vô Giới, vật quan trọng như vậy, chắc chắn không thể nào để trên người hoặc túi trữ vật… chẹp, chẹp… vậy có thể ở đâu?”
“Giấu đi nơi khác rồi sao? khả năng rất thấp, thời gian quá ít, chỉ có vài phút.
Hời hợt giấu đi ngươi chắc chắn sẽ không làm, Ám Vô Giới là đạo khí không tỉ mỉ bố trí là không thể che giấu, nếu bị nhặt được, chẳng phải tiện nghi người khác.”
Tôn Kỳ từng câu từng chữ đều đánh tránh trúng tim đen Nguyên Sa.
Nguyên Sa cố làm ra vẻ bình thường, nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi gió.
Trong lòng không ngừng niệm: trùng hợp, trùng hợp… chỉ là trùng hợp nói trúng.
Phải! chỉ trùng hợp thôi.
Tôn Kỳ nhìn biểu hiện của Nguyên Sa cười cười, hắn là cỡ nào tinh minh cáo già, Nguyên Sa vừa rồi loạn nửa nhịp thở, hắn há có thể không nhận ra.
Hắn tiếp tục:
“Nên chỉ còn hai nơi có thể giấu: Chuyển Luân...” Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Nguyên Sa, hắn không có biểu hiện.
“và thần hải.” nghe đến đây, Nguyên Sa lại loạn mất một nhịp thở.
Tôn Kỳ cười, xem ra đúng là ở trong thần hải rồi.
Nguyên Sa cố gắng trấn tĩnh lại, hừ lạnh tỏ ra giận dữ, hắn phải tỏ ra giận dữ để che đậy cảm xúc lo lắng, hắn cũng là cái người thông minh, cứ lo lắng xuống hắn sẽ bại lộ.
“Ngươi nói hươu nói vượn chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mở ra thần hải.”
Tôn Kỳ liền vỗ tay cái bốp:
“Thông minh!”
Nguyên Sa sầm mặt.
Thần hải là nơi rất trọng yếu, không thể cho người khác dòm ngó, sư tôn hay cha mẹ cũng không được, đây chẳng khác nào là muốn mạng người.
Thần hải cũng rất yếu ớt, một chút tổn thương cũng có thể tạo thành vết thương lâu dài, bởi vậy từ bất kỳ góc độ nào tới xem cũng không thể mở ra thần hải.
“Không được!” Nguyên Sa ngay lập tức từ chối.
“Từ chối nhanh như vậy, ngươi có phải có bí mật không muốn ai biết.” Tôn Kỳ mỉm cười đâm chọc.
Nhưng không đợi Nguyên Sa phản bác, có người không chịu được liền đứng ra nói:
“Thẩm Văn, ngươi đừng quá đáng! mở ra thần hải còn có thể sống được sao, cho dù sống được cũng thành phế nhân.
Nếu như không có trên người Nguyên Sa, chẳng phải đã giết oan một người, ngươi lấy cái gì bồi thường? tính mạng sao? còn có ý nghĩa không?”
Tên này cũng không có cái gì quen biết Nguyên Sa và Tôn Kỳ, chỉ vì chính nghĩa mà đứng ra nói.
Mọi người gật đầu, lời này có lý.
Thần hải không thể chạm.
Nguyên Sa yên tâm một chút, hắn có mọi người bên cạnh.
“Thì ra ngươi lo lắng cái này, ta còn tưởng là cái gì.
Chuyện này dễ giải quyết.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh Thập Dương.
“Lão ca, chuyện này lão ca thông thạo a.”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trác, nhiều người ngạc nhiên, hiện lên câu hỏi: bên cạnh thống soái có người ngồi sao?
Thật không trách được bọn hắn bỏ qua Trác, đơn giản vì Thập Dương quá thu hút, Trác lại điệu thấp, thành ra thế này.
Trác cười cười đứng lên.
“Chuyện này, ta có kinh nghiệm, yên tâm!”
Mọi người hơi nghi ngờ: vị này là ai nha? bọn họ không nhận ra Trác nhưng mà có thể ngồi ngang hàng với thống soái đủ thấy địa vị và thân phận.
“Ngươi muốn làm gì?” Nguyên Sa lùi một bước, sắc mặt không tốt.
Trác tạo cho hắn cảm giác một tên đồ tể đang nhìn chằm chằm con mồi trên thớt.
“Bạn nhỏ yên tâm, sẽ không đau.” Trác nở nụ cười, nhưng nhìn nụ cười này Nguyên Sa càng khiếp sợ, quá giả dối.
“Không! ta không muốn!” Nguyên Sa phản kháng, hắn tuyệt không thể chấp nhận.
“Đừng có xa cách như vậy.” Trác làm ra vẻ không vui, một tay bắt lấy vai Nguyên Sa, bị hắn bắt Nguyên Sa còn có thể lùi được sao, một cỗ áp lực vô hình khủng bố đè lên Nguyên Sa, tuần hoàn hô hấp cũng phải chậm lại.
“Đừng! đừng mà!” Nguyên Sa hoảng sợ, hắn muốn khóc.
Trác thở dài lắc đầu thất vọng với giới trẻ.
“Các ngươi nha! quá làm ta tổn thương, tính ra ta cũng là các ngươi nghĩa phụ, yêu thương các ngươi không hết, làm sao có thể hại các ngươi.”
Nguyên Sa lắc đầu lia lịa.
Trác cười nhạt, từ từ đưa tay chụp xuống đầu Nguyên Sa.
“Khoan đã!” đúng lúc này có tiếng nói vang lên.
Trác quay đầu, nhíu mày, kẻ lên tiếng là Thập Dương, nếu không phải là Thập Dương hắn đã một chưởng đập bay ra ngoài.
“Còn chuyện?” Trác không vui hỏi, Thập Dương đây là cản trở niềm vui...!à không, công việc của hắn.
“Mở ra thần hải, nếu hắn có tội cũng thôi, nếu hắn vô tội vậy thì quá đáng.” Thập Dương chậm rãi nói ra, suy nghĩ của hắn cũng giống mấy người kia, mở ra thần hải không chết cũng tàn phế.
“Ây, yên tâm.” Trác vẩy vẩy tay.
“Tưởng là chuyện gì, đã nói rồi, cái này ta có kinh nghiệm, ngươi thấy Thần tộc có cái nào chết qua hay phế qua chưa.”
Thập Dương ánh mắt sâm nghiêm, tội ác năm xưa lại dám như vậy nói ra đầy tự hào.
Nhưng mà lời này cũng không sai.
Được rồi, để hắn thử đi.
Cùng lắm thì bồi thường cho Nguyên Sa một ít đồ.
Thập Dương yên tọa.
Nguyên Sa tuyệt vọng, thống soái ngươi sao có thể làm như vậy? ngươi thống soái tam quân, ta là một người lính dưới trướng của ngươi, ngươi vậy mà bỏ mặc lính của mình, ngươi còn xứng làm thống soái sao?
Nguyên Sa trong lòng cuồng nộ, nhưng chẳng thể nói ra được lời nào, hình tượng một thống soái uy nghi, quân kỷ nghiêm minh của Thập Dương hoàn toàn sụp đổ.
Đã không còn ai ngăn cản, Trác đưa tay, miệng cười biến thái.
Bàn tay đã đặt lên đầu Nguyên Sa khiến hắn sợ hãi đến tự động đổ nước mắt.
“Khoan!” đúng lúc này lại có tiếng nói.
Trác quay đầu bực mình, khốn kiếp! lại là tên nào?!
Quay đầu nhìn lại, a! là lão đệ.
Hắn không hiểu, vừa rồi còn nhờ hắn mở thần hải, bây giờ lại không muốn, ý gì đây? đừng có trêu chọc hắn a, hắn cũng không phải là cái người tốt tính.
Tôn Kỳ bước đến bên cạnh Trác, tỏ ra lo lắng nói:
“Lão ca, có nghĩ đến hay không lúc ngươi mở ra thần hải, Ám Vô Giới bay ra đánh chết ngươi.”
A! Trác a lên một tiếng.
Chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Có thể sao? hình như là có một chút khả năng, tỉ như Ám Vô Giới nhận Nguyên Sa làm chủ.
Nếu vậy dù không có Nguyên Sa điều khiển, Ám Vô Giới cũng tự động hộ chủ.
Mà bị một cái đạo khí đánh, hắn nghĩ một chút, hình như không có khả năng sống.
Nghĩ đến đây Trác đúng là hơi thu tay.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
“Vậy ngươi nói nên làm sao?” Trác hỏi, nếu Tôn Kỳ đã nghĩ đến vấn đề này, hẳn là cũng nghĩ đến giải pháp, nghe một chút xem thế nào.
Tôn Kỳ gãi gãi cằm, lắc đầu.
“Không có biện pháp!”
Trác lại a lên một tiếng.
“Nhưng mà có người có biện pháp.” Tôn Kỳ đưa mắt liếc nhìn.
Là nhìn Thập Dương.
Thập Dương phất tay xuất hiện trên bàn một đôi găng tay màu bạc, không có tỏa ra bất kỳ cái gì khí tức, chỉ phổ phổ thông thông một đôi găng tay.
Nhưng mọi người biết đây là Bạch Lạc Thiên Thủ, một kiện đạo khí.
“Có Bạch Lạc Thiên Thủ trấn tràng, Ám Vô Giới không ngại.”
Thập Dương cấp ra một cái đảm bảo.
Trác yên tâm, hạ tay.
“Nhưng nếu như Ám Vô Giới cộng thêm Vô.” ngay lúc này Tôn Kỳ lại lên tiếng.
Trác nhíu mày, sao ngươi cái này lại có nhiều ý nghĩ như vậy? ngay cả Vô cũng