Tôn Kỳ vung đao, liên tục vung đao, đao càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Phốc phốc phốc! Không khí bị cắt xẻ.
Trong mười hơi thở, hắn ra hơn một trăm đao.
Không dùng bất kỳ cái gì thần lực, thần kỹ.
Chỉ đơn thuần đao ý.
Cái này chắc chắn sẽ khiến nhiều người ngạc nhiên, đao còn có thể luyện mạnh như vậy?
Nhưng mà Tôn Kỳ hai lông mày nhíu chặt.
Quá yếu! quá yếu!
Nhân tộc học thành cái này giết dã thú, thậm chí Yêu thú cấp thấp nhẹ nhàng nhưng đối với chủng tộc chi chiến, chỉ giống như con kiến thêm một cái càng, sâu kiến vẫn chỉ là sâu kiến.
Trong thiên địa này thứ mạnh nhất là đạo, không có lực lượng tương đương đạo, mọi thứ đều vô nghĩa.
Thiên Thần một cái liếc mắt đủ giết ngươi vô số lần, nói chi đến phản kháng.
Không được! dù ý cảnh tới cực hạn, thậm chí phá vỡ ý cảnh vào tiếp theo cảnh, rồi tiếp theo, tiếp theo cảnh… cũng không được, không đạt tới đạo cấp độ, tất cả đều vô nghĩa.
Nhưng làm sao đạt tới đạo cấp độ?
Đạo là gì hắn lúc này vẫn còn chưa biết.
Vẫn còn đang nghe người xưa nói vạn vật là đạo, đạo ở khắp mọi nơi.
Hắn còn chưa đưa ra kiến giải của riêng mình.
Chỉ có đưa ra kiến giải của riêng mình, hắn mới thực sự dám nói hiểu đạo.
Đạo? làm sao để hiểu đạo?
Không thể ngay lập tức tìm hiểu đạo.
Ngu ngốc đâu!
Phải từng bước nhỏ đi lên, dùng gián tiếp đồ vật nghiên cứu.
Giống như Thần tộc, bọn họ dù là Thiên Thần hậu đại, tiên thiên gần đạo gấp vạn lần các chủng tộc khác nhưng mà bọn họ muốn thành đạo cũng vô cùng khó khăn, nếu như không có tuổi thọ dài dằng dặc, có đạo thạch, đạo khí cùng Thiên Thần dìu dắt, chỉ sợ bọn họ không có cơ hội thành đạo.
Cứ nhìn các tộc khác mà biết, chưa có ai thành đạo.
Gần nhất một bước này chỉ có Cổ Đế, hắn đỉnh cao đã gần với đạo, nếu cho hắn thêm thời gian có lẽ hắn sẽ như phong thần.
Đáng tiếc Thất Ma Tổ không cho hắn thời gian đó.
Thần tộc làm sao tìm hiểu đạo? không phải cũng từng bước tu luyện, thông qua các biện pháp gián tiếp, dùng ngoại vật tăng lên lĩnh ngộ với vạn vật, lại từ vạn vật truy đến đại đạo.
Có phải hay không rất rắc rối? đúng vậy, rắc rối đến chặt hết ý niệm của bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt.
Ngay cả Thần tộc còn như thế khó khăn, Nhân tộc càng là không cần nhắc đến.
Tôn Kỳ muốn Nhân tộc quật khởi mà không phải một mình hắn thành đạo.
Nếu chỉ nghĩ cho bản thân hắn cũng không cần như thế khổ sở, đặt xuống nhiều như vậy hạt giống.
Nhưng tất cả vô nghĩa nếu như hắn không thể mở ra con đường để Nhân tộc thành đạo.
Ý cảnh là một cái con đường nhưng cuối con đường này có phải hay không đạo? nếu không đến đạo vậy thì cũng không cần mở.
Chỉ tốn công sức.
Hắn đọc ra qua rất nhiều sách, trong đó có liệt kê ra các loại đại đạo, có thủy, hỏa, phong, lôi, điện, quang… nhưng không có thương đạo, kiếm đạo, đan đạo… Là không có hay chưa có?
Nếu chưa có hắn sẽ vô cùng vui vẻ, nói rõ có hy vọng.
Nếu không có hắn sẽ lại tuyệt vọng.
Nhưng mà ai có thể trả lời cho hắn câu hỏi này?
Tôn Kỳ phất tay lấy ra một cái bàn thấp, sách vở nghiêng bút đầy đủ, hắn quỳ ngồi nghiêm trang, sau đó kích hoạt ấn ký trên tay.
Rất nhanh hư ảnh Hàn Thuyên xuất hiện, Tôn Kỳ trước tiên hành lễ.
Hàn Thuyên gật đầu nhận lễ, hắn liếc nhìn.
Ngay tại giữa cánh đồng cỏ xanh, bày bàn học, đây là có nan đề muốn thỉnh giáo.
Cũng tốt, hắn người lão sư này chưa thật sự dạy qua Tôn Kỳ cái gì, đây là lão sư tất trách.
Hắn là người khai sáng giáo dục, dạy không chỉ học sinh mà còn dạy lão sư khác cách dạy.
Hắn dạy người ta phải tận tâm tận trách nhưng hắn lại bỏ bê học trò này, dù chỉ là cái ký danh nhưng cũng không nên như vậy.
“Có cái gì thắc mắc sao?” Hàn Thuyên mỉm cười hỏi.
Tôn Kỳ cung kính vái chào một cái, sau đó lại ngồi ngay ngắn trịnh trọng hỏi:
“Thưa thầy, từ ban đầu có bao nhiêu đại đạo?”
Hàn Thuyên nghe câu hỏi không khỏi a lên một tiếng, có chút bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ, hắn làm thầy giáo bao nhiêu năm, nghe câu hỏi nhiều lắm, câu hỏi này nghe không ngàn lần cũng trăm lần.
Luôn có những học trò tò mò, dù vượt quá phạm vi hiểu biết của mình, nhưng vẫn muốn hỏi.
“Nhiều lắm, ta thống kê qua có thể kể tên 3000 đại đạo nhưng hẳn là vẫn còn đại đạo ta chưa biết.”
“Thưa thầy, hiện nay có bao nhiêu đại đạo?” Tôn Kỳ tiếp tục hỏi.
Hàn Thuyên nhíu mày, hình như nhận ra ý của hắn.
“Vẫn như vậy.”
“Thầy, thời gian đã hàng tỷ tỷ năm trôi qua, không có đại đạo mới sinh ra sao?”
“Không có!” Hàn Thuyên lắc đầu.
Tôn Kỳ hơi thất lạc, nhưng vẫn cố níu hy vọng.
“Thật không có sao?”
Hàn Thuyên sâu sắc nhìn hắn, hỏi lại:
“Một bức tranh hoàn mỹ, ngươi nghĩ nếu thêm một nét hoặc bớt một nét thì sẽ như thế nào?”
“Hỏng cả bức tranh.” Tôn Kỳ trả lời, đây cũng là câu trả lời duy nhất.
Hàn Thuyên gật đầu:
“Đúng vậy! với ta thiên địa đại đạo hoàn mỹ, Đấng Tạo Hóa đã hoàn mỹ tạo dựng, bởi vậy không cần thêm bớt bất kỳ cái gì đại đạo.
Chúng ta không sáng tạo, chúng ta chỉ đang tìm hiểu.”
Nghe câu này, Tôn Kỳ lại nhớ đến lời Thảo, cả hai đều khá tương tự, hai vị tông sư đều nói như vậy, còn gì nghi ngờ nữa!
“Thầy, vậy tương lai có thể hay không?” Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời mong chờ.
“Không thể!” Hàn Thuyên khẳng định.
Tôn Kỳ thẫn thờ.
Đạt được khẳng định của Hàn Thuyên hắn vô cùng suy sụp, đạo tâm rạn nứt, không có đường, phía trước không có đường! Vô vọng.
Nhân tộc không lối thoát, một mình hắn không thể chống nổi Nhân tộc.
Nhân tộc không đường có thể đi.
Hắn lúc này tự thân khí huyết tràn lan, thân thể khô héo, da thịt như quả bóng xì hơi, tóc chuyển màu hoa râm, tròng mắt trắng mờ, lưng gù xuống, đã có một tia tử khí lởn vởn.
“Ngươi