Nơi này tiểu thế giới có rất nhiều tộc: Hỏa tộc, Thủy tộc, Lôi tộc, Thạch tộc… mỗi tộc chiếm cứ một cái khu vực sống.
Có mấy tộc thường xảy ra chiến đấu như Hỏa tộc và Thủy tộc, Phong tộc và Lôi tộc,...!nhưng cũng có những tộc chẳng bao giờ gặp nhau, thậm chí là biết sự tồn tại của đối phương.
Các tộc không có quá nhiều truy cầu, mỗi ngày làm việc, rảnh rỗi tán gẫu hoặc đi gây sự với tộc khác.
Các tộc đánh nhau có vẻ rất kịch liệt nhưng không có án mạng, một phần vì không thể giết, một phần thì không hiếu sát.
Bọn chúng đánh thắng chỉ dương dương đắc ý một hồi, không bao giờ có ý định chiếm đất tiêu diệt hoặc đô hộ đối phương.
Bọn chúng tâm tính vẫn là thuần túy, không nhiều dục vọng, nhiều hơn là ý chơi đùa.
Tôn Kỳ qua thời gian đã mất dần đi trí nhớ bản thân, coi mình thực sự là Hỏa tộc một thành viên.
Làng Hỏa tộc không lớn, bọn ra rất nhanh đi tới chỗ tộc trưởng.
Nhà tộc trưởng là một cây nấm lớn, mũ nấm màu nâu đất, có hai cái cửa sổ nhỏ.
Bọn Tôn Kỳ đẩy cửa lớn đi vào.
Tại chủ tọa, có một cái Hỏa Hỏa đang ngồi, xung quanh là bảy cái Hỏa Hỏa có to có nhỏ, có chỉ mới là đốm sáng chưa thành hình.
Ánh mắt giao hội.
Tôn Kỳ chợt giật mình, cảm thấy cái Hỏa Hỏa này rất thân quen nhưng mà thân quen chỗ nào hắn lại không thể diễn tả.
Hỏa Hỏa đều giống nhau đến chín phần chín, cực khó phân biệt nếu chỉ dựa trên hình dáng bên ngoài.
Hỏa Hỏa tộc trưởng nhìn Tôn Kỳ thế nhưng cũng ngưng lại một chút, sau đó rất nhanh dời đi ánh mắt, khóe môi rất nhỏ cong lên không ai phát hiện.
Hai tên Hỏa Hỏa tiến lên hành lễ:
“Tộc trưởng!”
Hai bọn họ tay đặt trước ngực cúi đầu cung kính.
Hỏa Hỏa tộc trưởng không phản ứng, nhìn chằm chằm Tôn Kỳ.
Hai tên kia hiểu ý kéo tay Tôn Kỳ, nhắc nhỏ:
“Nhanh chào tộc trưởng!”
Tôn Kỳ lúc này vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, đang vắt óc nhớ người trước mắt là ai.
Bị hai tên này kéo tay nhấn đầu, hắn thân bất do kỷ.
Hỏa Hỏa tộc trưởng cười híp mắt gật đầu hài lòng.
“Được rồi! hai ngươi có thể lui.”
“Còn ngươi ở lại.” Hỏa Hỏa tộc trưởng chỉ Tôn Kỳ.
Hai tên kia lui xuống, Tôn Kỳ lấy lại bình tĩnh, nếu không thể nhớ vậy thì không cần nhớ.
“Ngươi tên gì?” Hỏa Hỏa tộc trưởng hỏi.
“Ta tên Hỏa...” Tôn Kỳ ngập ngừng cảm thấy không phải.
“Hỏa… Kỳ!”
Hỏa Hỏa tộc trưởng bất ngờ gõ đầu hắn:
“Cái gì Kỳ, là Hỏa Hỏa.”
Tôn Kỳ bị đánh làm cho ngoan ngoãn, ậm ừ gật đầu, không dám phản kháng.
“Tốt!” Hỏa Hỏa tộc trưởng cười híp mắt.
“Ngươi mới sinh đã biết được cái gì rồi?”
Tôn Kỳ thuật lại những gì đã được dạy.
Hỏa Hỏa tộc trưởng gật đầu hỏi:
“Ngươi có biết lửa là gì?”
“Ánh sáng, nhiệt, khói.” Tôn Kỳ trả lời dứt khoát.
Hỏa Hỏa tộc trưởng a lên một tiếng, nhìn mặt hắn ngu ngơ vậy mà kiến thức vẫn không quên, trả lời hoàn toàn chính xác.
Hỏa Hỏa tộc trưởng khục khục ho gật đầu.
“Ngươi nói đúng lắm vậy ta lại hỏi làm sao để hình thành ngọn lửa?”
“Chất cháy, dưỡng khí và nguồn nhiệt.” Tôn Kỳ vẫn như trước dứt khoát.
A, Hỏa Hỏa tộc trưởng cứng miệng, còn đang định khoe khoan một hồi kiến thức, tiếp theo nói cái gì đây???
Đang lúc không biết cách nào bắt bí thì một tên tiểu hỏa hốt hoảng chạy vào.
“Tộc trưởng, bọn Thổ tộc tiến đánh.”
“Hừ! mấy cục đất này thật to gan.” Tộc trưởng hừ lạnh, sau đó liếc nhìn Tôn Kỳ lòng thầm nói: miệng lưỡi không bằng ngươi, ta dùng thực lực dọa sợ chết ngươi.
Nghĩ đến đây nó cười gian xảo, nhưng rất nhanh thu lại, nghiêm túc nói:
“Hỏa tộc theo ta đánh bọn Thổ tộc.”
Sau đó nhìn Tôn Kỳ, nói:
“Ngươi cũng theo ta đi.”
Tôn Kỳ vâng dạ gật đầu.
Bên ngoài đã có mấy chục con bọ cánh cứng, bọn tiểu hỏa ngồi chờ sẵn sàng.
Tộc trưởng đẩy cửa bước ra, đám thuộc hạ dắt lên tám cái bọ cánh cứng cho tộc trưởng và bảy tên hầu cận.
Tộc trưởng quay đầu nói:
“Tiểu Thất lần này ngươi ở lại.”
Tiểu Thất là vẫn là một cái đốm sáng đang dần thành hình, lui lại vào trong.
Vậy là dư ra một con bọ cánh cứng cho Tôn Kỳ.
Tất cả leo lên bọ cánh cứng, tộc trưởng Hỏa Hỏa cao giọng, chỉ tay về phía trước:
“Đánh cho bọn Thổ tộc khóc gọi cha!!!”
Tôn Kỳ tâm thần hơi nhảy lên, cách nói chuyện này… có chút quen.
Đám tiểu hỏa hừng hực khí thế:
“Đánh cho bọn chúng khóc gọi cha!!!”
Vậy là mấy chục con bọ cánh cứng vỗ cánh bay lên hướng về phía chiến trường.
Trên không chiến trường, không chờ bọ cánh cứng đáp xuống, tộc trưởng Hỏa Hỏa đá nhảy xuống hét lớn:
“Đám oắt con, cha của các ngươi đến đây.”
Nó lao vào giữa chiến trường ầm ầm ra chiêu, dũng mãnh vô địch.
Đám Thổ tộc tan tác, sau đó hơn mười con tiểu thổ hợp lại vây công mới ngăn được bước tiến của tộc trưởng Hỏa Hỏa.
Tôn Kỳ đứng tại trên một phiến lá lớn, đối diện là một cái Thổ tộc.
Thổ tộc liên tục múa tay, sau lưng hiện lên một cái Thổ Dực Long có hai cánh hai chân trước, phía sau một cái đuôi dài đầy gai xương.
Tôn Kỳ cũng không chịu kém cạnh, hắn mặc dù mới biết vận dụng hỏa năng nhưng bản năng chiến đấu cùng kinh nghiệm vô cùng phong phú, hắn tạo ra một con hỏa điểu hai đầu, chân dài vuốt nhọn, mỏ sắc như dao, nếu là có hiểu biết liền nhận ra đây là Song Đầu Ác Điểu, trong truyền thuyết là loài ác điểu chuyên mổ bụng ăn gan rồng.
Tôn Kỳ không nhớ những truyền thuyết này nhưng khi thấy đối thủ tạo hình rồng hắn trong đầu liền hiện ra Song Đầu Ác Điểu.
Đây đại khái là bản năng đi.
Hai con thú lao vào đánh nhau.
Rồng là loài vật có sức chiến đấu hung hãn, mỗi bộ vị đều là lợi khí.
Nhưng Song Đầu Ác Điểu quả thực là khắc tinh của rồng.
Thổ Dực Long há miệng cắn bị Song Đầu Ác Điểu móng vuốt chụp lấy miệng khiến Thổ Dực Long không thể mở miệng, ác điểu hai cái đầu liên tục mổ xuống, Thổ Dực Long dù da dày vảy cứng cũng bị mổ vỡ đầu.
Thổ Dực Long ầm ầm sụp đổ.
Song Đầu Ác Điểu vỗ cánh phần phật, hai đầu gào thét, tỏ ra khinh miệt đối thủ.
Thổ Dực Long nhanh chóng được gây dựng, vỗ cánh bay lên.
Song Đầu Ác Điểu đập cánh một cái cũng bay lên.
Hai con thú trên không tranh đua, Song Đầu Ác Điểu không hổ là khắc tinh của rồng, hai móng vuốt chộp lấy hai cánh của Thổ Dực Long, vận lực một cái xé toạc đôi cánh.
Thổ Dực Long thống gào rơi xuống.
Ầm! một tiếng, Thổ Dực Long vỡ tan thành từng khối đất.
Tên Thổ tộc sắc mặt không tốt, phù phù lui lại, hiển nhiên là bị hao tổn không nhỏ.
Tôn Kỳ mỉm cười, định thừa thế truy kích nhưng đúng lúc này có nắm đấm vung tới sau ót, Tôn Kỳ không hề hay biết.
Bành! đầu hắn nổ bể, thân thể đổ sụp ngã xuống.
Song Đầu Ác Điểu không có điều khiển như diều đứt dây lao ầm vào thân cây, vỡ tan thành những đốm lửa.
Tên Thổ tộc thổi phù nắm đấm, bước qua xác Tôn Kỳ, đỡ lấy đồng bọn.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” hắn đứng dậy, hít một hơi sâu, cơ thể lập tức lại đầy năng lượng.
Tôn Kỳ trời đất tối sầm, ý thức mờ dần, hắn hoảng hốt, thật sự nghĩ rằng mình trong khoảnh khắc đó đã chết.
Nhưng ngay sau đó từng tia hỏa tuyến chiếu sáng, hắn bản năng hấp thu, nhanh chóng khôi phục.
Hắn từ từ mở mắt, ngồi dậy nhìn hai tay.
Ta… sống lại.
Hai tên