Tôn Kỳ vừa chạm vào thánh vật, một luồng sáng xuyên thấu người.
Hắn không cảm thấy đau đớn, kinh hoàng hay sợ hãi, bản năng sống cũng không phát động, ngược lại cảm giác thư sướng, giống như được tắm trong cam tuyền, toàn thân thoải mái, tạp chất loại bỏ, đại đạo trước mắt.
Thân thể hắn dần trở lên trong suốt, giống như những kẻ trước đó, đây là dấu hiệu muốn hóa đạo.
Cũng trong cùng lúc này tinh thần hắn bị kéo tới một thời không khác.
Hắn vừa mở mắt, chợt thấy một thanh kiếm đâm tới, mũi kiếm đã ngay ở trước mặt, khiến hắn sợ hết hồn.
Hắn theo bản năng muốn tránh né nhưng không được.
Thanh kiếm này mang theo một loại cường đại quy tắc, nó đã phán định ngươi có tội phải trừng phạt, cho dù ngươi có trốn ở đâu cũng không thể thoát.
Tôn Kỳ cảm giác thanh kiếm này có cùng mùi vị với Cán Cân Công Lý, nhưng càng thiên về trừng phạt.
Khi hắn trong đầu nảy sinh thắc mắc, đột nhiên có câu trả lời, đây là Thẩm Phán Chi Kiếm.
Tôn Kỳ trợn mắt, nói vậy đây chẳng phải là kiếm của Tổng Lãnh Thiên Thần Trật Tự.
Nhưng sao có thể, kiếm này chẳng phải nói đã bị hủy.
Ta đang ở đâu?
Khi hắn nhìn lại mình chỉ là cái hư ảo người quan sát, hắn đang tại trong một cái vương miện ánh sáng.
Còn không đợi hắn thắc mắc, câu trả lời liền hiện lên.
Quang Minh Chi Miện!
Đây chính là Đạo Khí của Kẻ Phản Bội! thật không thể tin nổi.
Hắn đang tại trong ký ức của Quang Minh Chi Miện, cũng giống như lần hắn tiếp xúc với mảnh vỡ Khai Thiên Phủ.
Thẩm Phán Chi Kiếm đâm tới.
Quang Minh Chi Miện phát ra công kích.
Oanh oanh… những tiếng nổ vang.
Tôn Kỳ cảm thấy con mắt đau nhói, màng tai muốn rách toạc, thất khiếu chảy máu… cũng may đây chỉ là hình ảnh ký ức, sẽ không thực sự bị thương.
Khi hắn một lần nữa mở mắt phát hiện Thẩm Phán Chi Kiếm bị đánh tan nát, Quang Minh Chi Miện mặc dù có tổn thương nhưng ngạo nghễ tỏa hào quang, hiển nhiên là nó chiến thắng.
Đúng lúc này từ trên trời cao giáng xuống một thanh kiếm khác.
Thanh kiếm này không có hào quang vạn trượng, thanh khí bức người.
Nó chỉ bình bình đạm đạm nhưng lại cho cảm giác...!vô địch! chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, hắn cảm giác kiếm này có hơi quen, hình như đã từng thấy qua.
Kiếm này đâm tới, Quang Minh Chi Miện phóng xuất tất cả lực lượng nhưng rất tiếc đều vô dụng.
Một tiếng nổ vang, chiếu sáng vũ trụ tinh không, ánh sáng cũng bị cắt đứt.
Quang Minh Chi Miện phá!
Tôn Kỳ thấy mình đi theo một mảnh nhỏ trôi dạt vô định.
Sau không biết bao lâu, mảnh vỡ rơi xuống một hành tinh sống, được dân chúng phát hiện.
Tôn Kỳ lúc này hiểu, thì ra hành tinh này vốn đã có sự sống không phải do mảnh vỡ này tạo ra như trong truyền thuyết dân bản địa kể.
Mảnh vỡ cũng không có mấy cái kia công dụng thần kỳ, ngược lại bất kỳ ai đến gần cũng sẽ bị tịnh hóa.
Người dân lúc đó vừa kính vừa sợ thánh vật.
Bọn họ xây dựng một kiến trúc lớn bao bọc thánh vật, nhằm phong ấn vật này không để ai tới gần.
Ngân Điện mới là nơi thờ cúng thật sự của bọn họ.
Cứ nhìn sự khác biệt giữa Kim Điện và Ngân Điện sẽ thấy rõ.
Kim Điện phong kín, mê cung không lối thoát, bẫy rập tầng tầng lớp lớp, không có lấy một chữ viết, đồ họa.
Có ai cung kính thần linh lại làm như vậy!
Ngân Điện tuy nhỏ hơn nhưng trang nghiêm, kỳ công kỹ xảo, là kết tinh trí tuệ của bọn họ.
Đường hầm liên thông giữa hai điện càng không phải nói.
Bọn họ tránh xa còn không kịp, đào cái gì đường hầm, rảnh rỗi tìm tử thần trò chuyện sao?
Rồi vào một ngày, nó nghe được tiếng triệu gọi quen thuộc, là chủ nhân.
Nó đáp lời.
— QUẢNG CÁO —
Bầu trời đột nhiên tối sầm, không đơn giản ngày hóa thành đêm, đây là hắc ám thôn thiên.
Đại tai kiếp giáng xuống, cướp đi không biết bao nhiêu mạng sống.
Một bàn tay hắc ám thò xuống, đánh xuyên Kim Điện, chụp lấy mảnh Đạo Khí.
Nhưng mà… mảnh Đạo Khí cảm thấy chán ghét.
Nó là quang minh, là ánh sáng, chí cao, chí thánh… Chỉ có chủ nhân Quang Minh mới xứng với nó.
Bàn tay này tà ác, hắc ám.
Nó không thích, dù là có hơi vị quen thuộc nhưng nó không chấp nhận.
Mảnh Đạo Khí làm ra phản kích, một luồng sáng bắn ra, đánh tan bàn tay, đánh thủng mây trời.
Có tiếng hét kinh hãi vang lên, sau đó im bặt, bầu trời lại trong sáng mây bay.
Nhưng sự việc chưa có kết thúc, liên tục có những tiếng nói kêu gọi nó quy phục.
Nó cảm thấy chán ghét liền mở ra một cái không gian trốn mất.
Mãi cho đến hôm nay bị đánh thức lôi ra ngoài.
...
Trong lúc Tôn Kỳ mê man, thân thể bị tịnh hóa, Thần tộc lo lắng kêu gọi hắn tỉnh lại nhưng vô dụng.
Kẻ địch nhìn thì nhíu mày, vẫn không được sao?
Trong lúc này Hỏa Hỏa chợt mở mắt, gầm lên một tiếng:
“Hừ! dám cướp địa bàn của ta.”
Nó tay kết ấn, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, đạo hỏa cuồn cuộn cản lại luồng sáng, bảo vệ hồn cư.
Cùng lúc Khai Sơn Việt tự động bay lên chiếm giữ không trung hồn cư, mắt phủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy hồn cư, luồng sáng chiếu vào lập tức bị bẻ cong.
Hỏa Hỏa nhìn cái phủ nghi ngờ, cái phủ này… làm gì đây?
Hồn cư được bảo vệ, Tôn Kỳ sẽ không hóa đạo, sẽ không chết.
Ánh sáng không đi vào được hồn cư, nó lại tại trong cơ thể Tôn Kỳ chiếu, giúp hắn tịnh hóa thân thể, tiêu hủy phong ấn.
Tôn Kỳ lần này không chết ngược lại đắc phúc, toàn thân được tẩy lễ từ trong ra ngoài.
Phong ấn bị hủy, thần khí lập tức lưu chuyển.
Tôn Kỳ chợt mở mắt, lấy lại ý thức.
Trán hắn toát mồ hôi, vừa rồi hắn không có chút nào ý thức nguy hiểm.
Ánh sáng này thật nguy hiểm, để người ta cam tâm tình nguyện hóa đạo.
Tôn Kỳ tay tại trên thánh vật, một cảm giác nói không lên lời.
Thứ này giống như hữu chất lại như vô chất, tồn tại như không tồn tại, có trọng lượng lại như không có, vừa là sóng vừa là hạt...
Cái này Đạo Khí cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác với Đạo Khí hắn đã biết, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa siêu cấp Đạo Khí và Đạo Khí bình thường sao? Thần tộc cái kia phân chia xem ra cũng có cơ sở, không hoàn toàn dựa vào chủ mà đánh giá vật.
Mảnh vỡ này lợi hại như vậy, nếu có thể chiếm lấy, chắc chắn là một đòn sát nguy hiểm.
Nhưng đáng tiếc, nó quá lớn, không giấu được, nếu như có thể nhỏ một điểm.
Tôn Kỳ vừa suy nghĩ đến đây, mảnh vỡ như nghe hiểu ý hắn, nhanh chóng thu nhỏ hóa thành một cái hình vành.
Tôn Kỳ nhìn cái này ngẩn ngơ, hiểu ý như vậy! hắn từ cái hình vành này có thể tái dựng lại hình ảnh vương miện, nếu đội lên hẳn là vừa đầu hắn.
Tôn Kỳ trong lòng rục rịch, muốn hay không tạo một cái Quang Minh Chi Miện phiên bản thứ cấp.
Trong trận chiến kia Quang Minh Chi Miện thế nhưng rất lợi hại.
Sự việc nói thì dài dòng nhưng từ lúc Tôn Kỳ chạm vào thánh vật đến lúc thánh vật rơi vào tay hắn chỉ hơn mười giây.
— QUẢNG CÁO —
Quá nhanh!
Trong khi mọi người còn chưa hoàn hồn thì tên tướng quân hét lớn, đằng đằng sát khí xông tới:
“Đưa cho ta!”
Tên tướng quân cầm đao đâm tới, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, trước tiên cướp đoạt thánh vật.
Tôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, đưa ra một ngón tay.
Rắc rắc rắc… đại đao từng khúc vỡ nát.
Tên tướng quân sửng sốt, chuyện này sao có thể nhưng mà chuyện hắn không ngờ nhiều lắm.
Tôn Kỳ lúc này không còn phong ấn, khôi