Nhân Tổ

Gặp Lại Nguyên Sa


trước sau



Tôn Kỳ nhìn đạo tràng hình mâm tròn, ánh mắt tỏa sáng, nếu như có thể vào trong đó ngộ đạo chắc chắn sẽ vô cùng hữu ích.
Hắn tự nhiên bước tới, nhưng mà đi được vài bước liền khựng lại, hào hứng mất hết, trầm mặc truyền âm:
“Hỏa Hỏa, nếu như đi vào trong đạo tràng của Thiên Thần, có khi nào bọn họ phát hiện ra ngươi.”
Thiên Thần nha! rất mạnh.
Có rất nhiều không tưởng tượng nổi thủ đoạn, phát hiện ra Hỏa Hỏa cũng không phải là không thể.
Nếu bị phát hiện vậy thì phiền phức lớn.
“Không biết!” Hỏa Hỏa đáp lời.
Tôn Kỳ thở dài, vậy thì không thể tiến vào, hắn không dám mạo hiểm.
Biết được suy nghĩ của hắn, Hỏa Hỏa bĩu môi.
“Có ta ở đây, ngươi còn tiếc nuối cái kia thất sắc hỏa.”
“Ngươi không hiểu, đây chỉ là một trong số các đạo tràng, không phải chỉ có thất sắc hỏa, còn có cái khác đạo tràng, mà sau này còn có rất nhiều.

Ta...!toàn bộ bỏ lỡ.”
“Vậy để ta thử thu liễm.”
Tôn Kỳ lắc đầu.
“Không cần mạo hiểm.

Bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.”
Trên đời này không thể chuyện nào cũng đi tới hoàn mỹ.
Cơ duyên sở dĩ gọi là cơ duyên vì chỉ có một ít người nhận được, nếu ai cũng được thì đã không gọi là cơ duyên.
Coi như lần này hắn vô duyên đi!
Hắn cười nhạt, nghĩ thông suốt, tâm thanh thản, tâm cảnh lại thêm thông thấu.
Hỏa Hỏa cũng mỉm cười, gật đầu khen ngợi, cầm được buông được, tương lai xán lạn.
“Nhìn kìa! đạo vật xuất hiện.” đúng lúc này có tiếng hét lớn.
Tất cả mọi người dồn mắt về trung tâm đ*o tràng, Tôn Kỳ cũng thế.


Tại đó nổi lên một viên thất sắc cầu, đạo vận tràn lan, mọi người tinh thần hứng khởi.
Đạo vật? là cái gì? Tôn Kỳ đang muốn hỏi thăm.
Không cần hắn lên tiếng, đã có người hỏi.
“Đó là cái gì?”
“Đại đạo kết tinh đồ vật, có thể trực tiếp nhập thể cho ngươi cảm ngộ, thứ này còn quý hơn cả đạo thạch.” tên bên cạnh giải thích.
Tên này nghe được ánh mắt sáng rực.
Tôn Kỳ cũng không khỏi lửa nóng trong người, đồ tốt, không thể bỏ lỡ.
“Hỏa Hỏa, ngươi thu liễm, chúng ta thử một chút.”
Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn với nửa con mắt, những lời khen trước đó ta thu lại, ngươi nha...!không xứng được ca ngợi.
Khinh thường thì khinh thường, nó vẫn đồng ý thử.
Lúc này Thất Sắc Cầu dâng lên, tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, đạo tràng rung động, bùng nổ một cỗ khí tức cường đại.
Những người đang đứng trên mâm tròn tu luyện đều bị đánh bay, bọn chúng quay cuồng trên không, ngã bịch xuống đất, một số người đã biết trước chuyện này khi vừa thấy Thất Sắc Cầu thành hình đã rút lui trước.
“Kiểm tra bắt đầu!” không biết tên nào đó hét lớn.
Mọi người xông lên đạo tràng mâm tròn, nhưng mà vừa đặt chân lên, liền cảm giác vô lực, toàn bộ lực lượng đều thành không.

Có người giật mình sợ hãi, tưởng mình trúng chiêu gì đó nhưng nhìn quanh thấy một số người sắc mặt bình tĩnh, hiển nhiên đối với chuyện này biết rõ, bọn họ mới bình tĩnh lại.
Người mới phát hiện muốn tiến lên không thể dựa vào sức mạnh, sức mạnh cơ thể đơn thuần cũng không được, muốn tiến lên chỉ có thể cùng nơi đây hợp đạo, tức là tìm hiểu đại đạo nơi đây.
Bọn họ trước đó tìm hiểu có nhiều có ít, bởi vậy vị trí xuất phát cũng khác nhau.

Nhưng tốc độ tiến lên mười phần chậm chạp, rất lâu mới có người tiến lên một bước.
“Ồ! hắn là ai? một lúc có thể đi liền ba bước.” một tiếng kinh hô vang lên.
Mọi người chú ý đến một tên thanh niên, hắn không dẫn đầu nhưng mà lại tiến lên rất nhanh, xem ra thiên phú trác tuyệt, những người phía trước nếu không cố gắng chỉ sợ sẽ bị hắn vượt lên.
“Ta biết ta biết, hắn gọi Nguyên Sa, cái tên này có gợi cho các ngươi điều gì.”
“Nguyên Sa...” có tên lẩm bẩm, sau đó đấm tay vào chưởng, nói lớn: “Có phải là người kế thừa Bắc Ngạo tướng quân di sản.”
“Đúng! chính là hắn.”
Có người biết chuyện Nguyên Sa, một mạch kể chuyện từ khi hắn xuất sinh đến hắn bị phạt diện bích.
“Thì ra là như vậy! cũng coi như thiên tài, chỉ là… tâm tính không được tốt.”
“Đúng vậy a! chỉ có thể hy vọng hắn biết hối lỗi, lấy công chuộc tội.”
Mọi người trong lúc bàn luận Nguyên Sa, hắn đã tiến lên thêm một bước.
Nguyên Sa đều nghe rõ rõ ràng ràng lời mọi người, nhưng mà hắn thanh sắc không đổi, hắn bây giờ tâm cảnh đã cao hơn trước rất nhiều, có những chuyện không đáng để hắn giữ trong lòng.
“Nhanh lên cảm ngộ! đừng để hắn đoạt trước a!” một tên vội vã kêu.
Tôn Kỳ nhìn thấy Nguyên Sa ánh mắt sáng rực, Nguyên Sa đúng là phúc tinh của hắn.
Nguyên Sa trong người cũng giấu một cái tồn tại cổ xưa, mà lại rất có thể là con mắt của Kẻ Phản Bội, so với hắn, nếu bị phát hiện, tình trạng của Nguyên Sa càng tồi tệ.

Vậy mà Nguyên Sa vẫn dám tham gia, chứng tỏ không sợ bị phát hiện, có biện pháp ứng phó.
Tôn Kỳ lại nhìn trên ngón tay hắn đeo chiếc nhẫn, suy tư, là ngụy Ám Vô Giới.

Hắn lúc gặp Nguyên Sa tại diện bích sơn đã từng thấy qua.

Hắn cũng có thể làm được.
Tôn Kỳ từ trong hồn cư của mình tìm tới một khối đạo thạch, chính là phần thưởng trong nhiệm vụ tìm Ám Vô Giới.

Túi đồ của hắn đã bị tiêu hủy trong vụ nổ Lục Tinh, cũng may những đồ quan trọng nhất hắn đặt trong hồn cư, không có chuyện gì.
Suy nghĩ… hắn không có cách kích hoạt khối đạo thạch này, bình thường, do hắn không am hiểu Vô đại đạo.
Nguyên Sa có thể vận dụng hẳn là nhờ con mắt, dù sao cũng từng là Quang Minh, thủ lĩnh của Vô, so với Hỏa Hỏa, Quang Minh lợi hại nhiều lắm!
Biết được suy nghĩ của Tôn Kỳ, Hỏa Hỏa lên tiếng:
“Ngươi không thể vận dụng Vô đại đạo, nhưng có thể thiêu đốt khối đạo thạch này, để nó phóng thích Vô đại đạo, hiệu quả không khác biệt, chỉ là hơi lãng phí.”
Không! Tôn Kỳ lại không hề cảm thấy lãng phí, đạo thạch là dùng để tu luyện, nếu có thể chiếm cái kia đạo vật, không càng tốt hơn.
“Vậy ngươi dùng nó che giấu chính bản thân mình đi.” Tôn Kỳ lên tiếng.
“Được!” Hỏa Hỏa gật đầu.
Hỏa Hỏa trước tiên thu liễm khí tức, sau đó cầm lên đạo thạch, bắt đầu thiêu đốt, Vô đại đạo tạo thành màng mỏng bao quanh nó.
Tôn Kỳ chỉ cần che giấu Hỏa Hỏa, còn những thứ khác, tùy ý dò xét, Tiểu Thạch để lộ ra hắn cũng không sợ.

Chuẩn bị xong!
Tôn Kỳ búng người nhảy lên đạo tràng mâm tròn, lập tức cảm giác bản thân hóa phàm, thật không khác nhiều lúc tại Lục Tinh.

Cẩn thận nhìn mâm tròn, không thấy nó phản ứng.

Lại nhìn trời, nhìn đất, đừng bất thình lình xông ra một cái Thiên Thần a.
Hắn hồi hộp chờ đợi, cuối cùng không có gì.

Hắn lúc này yên tâm, không bị phát hiện.
Hắn bắt đầu cảm ngộ đại đạo trên mâm tròn.
Thất Sắc Đạo Hỏa gồm có: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím.
Vòng ngoài cùng đạo tràng là màu đỏ, tiếp đến là cam, vàng… cuối cùng là tím.
Hắn ngồi xuống được mười phút thời gian, liền đứng lên đi bốn bước, bước thứ năm nâng lên lại khó hạ xuống, cưỡng ép cũng có thể, nhưng sẽ tổn hao tinh thần, hắn không cần phải như vậy.
Tôn Kỳ thu lại bước chân, tiếp tục tham ngộ.
Mười phút sau, hắn lại đứng lên, bước

tiếp bốn bước.
Tốc độ này, quả thật là kinh thiên.
Đạo tràng này xuất hiện đã có một tháng, ngay từ đầu đã có không ít người, đồng nghĩa bọn hắn có một tháng thời gian tìm hiểu ưu thế so với Tôn Kỳ.
Mà bọn họ cảnh giới đều cao, thậm chí có lục dực đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là thất dực, bọn chúng có ý nghĩ mượn nhờ cái này đạo vật bước vào phong thần.
Nguyên Sa bên kia càng là lợi hại, có con mắt chỉ điểm, mà con mắt là một bộ phận của Quang Minh, ánh sáng với lửa càng là liên quan mật thiết.

Hắn bản thân thiên phú cũng không thấp.
Nguyên Sa lúc này đã đi tới nhóm dẫn đầu, theo tốc độ này, hắn là có hy vọng nhất đạt được đạo vật.

Hắn cũng rất tự tin vào điều này, trước đó bảy cái đạo tràng, hắn đã thu được một cái, lần này cũng sẽ như vậy.
“Ồ! tên kia là ai? tốc độ lại nhanh như vậy?” đúng lúc này có tiếng nói vang lên.

Nguyên Sa cũng không để ý, nhanh có thể nhanh bao nhiêu, nhanh bằng hắn sao? không thể.

Bởi vậy hắn không cần quan tâm hết thảy, hắn lấy được đạo vật, mọi chuyện kết thúc.
Nhưng mà mười phút sau, lại có tiếng hô tương tự.
Thêm cái ba mươi phút.
“Trời! hắn vậy mà vượt lên dẫn đầu, cái này tốc độ có phải là người không?”
“Này! không phải là phong thần đấy chứ?”
“Nào có phong thần rảnh rỗi tranh đồ với hậu bối như vậy.”
“Chẳng lẽ phong thần không muốn đạo vật?”
“Muốn, nhưng mà bên trên có lệnh ưu tiên cho chúng ta.

So với phong thần, chúng ta bức thiết hơn.”
“Thì ra là vậy!”
“A, hắn lại tiến lên!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tôn Kỳ lại bước ra mấy bước.
Đám người tê cả da đầu, theo lý mà nói càng tới gần càng khó tiến lên, Tôn Kỳ thế nhưng ngược lại, càng đi càng thông thuận.
Hắn cũng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn là thiên chi kiêu tử, được trời chọn? ừm… tất nhiên là không!
Nguyên nhân rất đơn giản có ba cái.

Thứ nhất nằm tại chỗ hắn mấy ngàn năm tại trong tiểu thế giới làm Đạo Chủng, cảm ngộ đại đạo.

Thứ hai được mảnh Quang Minh Chi Miện tẩy lễ.

Cuối cùng là Hỏa Hỏa bên người.
Quang Minh làm sao có thể so với Hỏa Hỏa về đạo hỏa.
Nguyên Sa nhìn thấy một bóng lưng vượt lên trước, ngẩn ngơ, có người so ta càng ưu tú sao.
Người này quay đầu, mỉm cười với hắn.

“Nguyên Sa học đệ vẫn tốt chứ!?”
Trong mắt mọi người đây chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng trong mắt Nguyên Sa là cực độ khiêu khích.
Hắn tức giận nghiến răng đứng lên, gằn từng chữ:
“Thẩm… Văn...”
Là ta! làm gì nói không ra lời vậy!
Tôn Kỳ cảm thấy kỳ lạ, tên này làm sao vậy? ta cũng chỉ có chơi ngươi vài lần thôi, có cần phải như vậy không.
Mặc kệ ngươi, lấy xong đạo vật lại tính tới ngươi.
Tôn Kỳ không quá để ý Nguyên Sa trong lòng, hắn quan tâm chỉ là tồn tại kia, mà lúc này tồn tại kia chắc chắn không dám vọng động, vậy là được rồi.
Tôn Kỳ thản nhiên bước tiếp.
Nguyên Sa không cam lòng, bước theo.
Một bước, hai bước… đến bước thứ ba, không thể hạ chân.

Nguyên Sa tức giận, nhìn bóng lưng Tôn Kỳ, hét lên một tiếng.
A!!!!
Ầm! bước thứ ba hạ xuống, vừa cưỡng ép đặt, hắn sắc mặt tái nhợt, máu trào lên cổ họng bị hắn cưỡng ép nuốt xuống.
Tôn Kỳ quay đầu, khuyên bảo:
“Đây là nơi mọi người ngộ đạo, không được la hét bừa bãi, là người có học, ngươi phải hiểu lễ nghĩa!”
Nguyên Sa tức giận, không nhịn được oa lên một tiếng, phun ra ngụm máu.
“Ây da! ngươi còn khạc nhổ bừa bãi nữa.

Ta thân là Cự Tử phải dạy ngươi một chút, đây là phi lễ không thể làm!” Tôn Kỳ làm ra bộ dáng đại sư huynh trách móc.
Nguyên Sa mới phun ra một ngụm máu, nghe cái này ngôn từ, không nhịn được máu lại trào lên, tâm cảnh hắn tu luyện trước đó gặp Tôn Kỳ gần như bị sụp đổ, cũng may tâm cảnh tiến bộ, hắn vẫn bình tĩnh nuốt xuống ngụm máu này.
Trong lòng hắn gầm thét:
“Thầy, ta nhất định phải vượt qua hắn.”
“Hai da… không cần phải như vậy.” con mắt thở dài.
“Thầy, chỉ một lần này thôi, cho học trò làm theo ý mình.

Lần sau học trò tuyệt đối nghe lời thầy.” Nguyên Sa hạ quyết tâm.
“Ngươi cái này tính cách… có chút nóng nhưng… cũng là nên có.” con mắt coi như tán thưởng.
Dứt lời, từng luồng đạo khí xông lên đầu hắn khiến cho hắn trở lên minh ngộ, thông suốt rất nhiều thứ.
Nguyên Sa cười tươi, bước liên tiếp ba bước.
Tôn Kỳ thấy cảnh này không kỳ lạ, hẳn là tồn tại kia ra tay.

Nhưng… thì đã sao?! ngươi cho dù có là Quang Minh con mắt cũng không thể thắng được qua ta trên đạo hỏa.
Tôn Kỳ ổn trọng tiến lên.
Nguyên Sa tiến một bước, hắn tiến một bước.

Nguyên Sa tiến hai bước, hắn tiến hai bước.
Nguyên Sa cảm giác mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng lưng Tôn Kỳ, dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
“Thầy, tăng thêm nữa...” Nguyên Sa cắn răng.
“Kết thúc rồi!” con mắt thở dài.
Nguyên Sa ngẩn ngơ nhìn, Tôn Kỳ lúc này đã cầm lấy Thất Sắc Cầu..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện