Tôn Kỳ xuất hiện thu hút tất cả mọi người chú ý.
Không chú ý sao được.
Mỗi lần hắn nhúng tay, đạo vật đều không thể thoát được.
“Tên ác ôn!”
“Tên tham lam!”
“Kẻ cướp!”
Không ngừng có tiếng thì thầm chửi rủa, thế hệ trẻ đều không nhịn được mắng lên một câu.
Rất nhiều đạo tràng có thể ngộ đạo nhiều ngày, bởi vì hắn mà sớm mất đi phần lớn đạo vận, đây là đoạn người tu hành chi lộ.
Bọn họ không giận sao được.
“Cái này Trọng Lực Đạo Tràng rất khó, hắn được sao? mấy vị thiên tài cũng phải hợp sức với nhau mới đi được một quãng.”
“Chưa chắc! tên này rất hay khiến người ta kinh ngạc.”
“Chưa từng nghe qua hắn tu luyện trọng lực đại đạo.”
“Vô nghĩa, vậy ngươi có nghe qua hắn tu luyện kim đạo, sơn đạo, lôi đạo… vậy mà hắn vẫn đoạt được đạo vật đó thôi!”
Hắn đến, bên ngoài nhộn nhịp hơn hẳn, mà bên trong cũng đồng thời chú ý, bọn họ càng gấp gáp tu luyện cảm ngộ, giống như thấy giặc cướp đến.
Bọn Mộ Dung Vô Địch còn tốt chút, dù sao cũng không còn cơ hội lấy được mảnh Đạo Khí, nên tâm tình bình thản hơn.
Dạ Tuyết và Nguyên Sa có cơ hội nhất, gấp muốn chết, chỉ còn một bước nữa thôi, sao tên này lại đến đây?
Làm sao đây? phải làm sao đây?
Liều mạng!
Đã đi đến được một bước này không ai muốn từ bỏ, chỉ có thể liều mạng.
Nguyên Sa nghiến răng:
“Thầy, chúng ta ra tay sao?”
“Yên tâm chờ chút, hắn cũng chưa chắc lấy được.” con mắt trấn an.
Nó không thể chắc chắn Trật Tự ở đâu, không dám xúc động ra tay.
Nó đang chờ!
Chờ đợi cơ hội ra tay nhưng không để Trật Tự tóm được đuôi.
Thậm chí theo nó nghĩ để Tôn Kỳ cầm đi cái mảnh này Đạo Khí cũng không phải là chuyện xấu.
Thứ nhất dời đi ánh mắt của Trật Tự.
Trật Tự tập trung trên người Tôn Kỳ, nó có thể thoải mái làm một số việc.
Thứ hai trong tay Tôn Kỳ mảnh Đạo Khí này cũng vô dụng.
Mục đích của nó cướp mảnh Đạo Khí này là khiến Trật Tự không thể khôi phục Khai Thiên Phủ, không phải để sử dụng, vậy quản mảnh Đạo Khí ở trong tay ai, chỉ cần không hoàn nguyên là được.
Tất nhiên cũng có khả năng Trật Tự bắt Tôn Kỳ, giết hắn, đoạt lại mảnh Đạo Khí, tiếp tục câu cá hoặc khôi phục Khai Thiên Phủ.
Vậy thì nó cái gì cũng không đạt được.
Mà khả năng này rất lớn, thậm chí nó nghĩ đây chính là kế hoạch của Trật Tự.
Con mắt đau đầu, lấy cũng không được mà không lấy cũng không được.
Trật Tự, cái tên khốn nạt! Mỗi lần hắn ra tay đều như vậy khó gỡ.
Dù là chọn cái nào cũng cảm giác không thoát được Trật Tự.
Nó không muốn chờ nhưng không thể không chờ.
Dạ Tuyết mím chặt môi, tâm thần xao động, một giây này xao động, xung quanh vạn vật ảo ảnh sông núi nhận cảm nhiễm ầm ầm sụp đổ.
Dạ Tuyết hoảng hốt, vội phong bế ngũ giác, ngăn cách ngoại thế, ổn định tâm thần.
Lúc này vạn vật ảo ảnh mới ngưng lại xu thế sụp đổ.
Thời gian không còn nhiều, sắp hết một ngày, sẽ không còn thứ gì ngăn được Tôn Kỳ.
Không biết vì sao lúc này Dạ Tuyết và Nguyên Sa vô cùng tin tưởng Tôn Kỳ có thể lấy được mảnh Đạo Khí, mà lại sẽ lấy được rất nhẹ nhàng.
Nguyên Sa vô lực rồi, bản thân hắn lực lượng là không thể bước tiếp, chỉ có thể chờ con mắt nhưng con mắt lại không cho thấy muốn xuất thủ.
Dạ Tuyết đắn đo xoắn xuýt, nàng thật ra còn có một bí thuật cuối cùng nhưng mà còn chưa hoàn thiện, không biết có thể thành công hay không?
Nàng vốn định dùng cái này bí thuật, một trận chiến dương danh đánh bại Bách Gia Cự Tử.
Nhưng lúc này lòng háo thắng nổi lên.
Thêm nữa nếu Tôn Kỳ lấy được mảnh Đạo Khí này, thực lực phi thăng, nàng cho dù có luyện thành bí thuật cũng chưa chắc địch lại.
Nếu như lần này có thể lấy được mảnh Đạo Khí coi như gián tiếp thắng Tôn Kỳ, cũng không sai mục đích ban đầu.
Nghĩ thông tất cả, Dạ Tuyết ra tay.
“Lên!” Dạ Tuyết quát lớn.
Một lần nữa, Tứ Cực Đạo Chủng sau đầu hiện lên, hết sức cố gắng.
“Phân!”
Tứ Cực Đạo Chủng liền một phân bốn, hóa thành bốn cái điểm sáng.
— QUẢNG CÁO —
“Định!”
Bốn điểm sáng ngự tại bốn góc, ánh sáng liên kết hình thành một cái hình chữ nhật.
“Cắt!”
Hình chữ nhật cắt ra một cái thời không, một khối thời không chữ nhật khác biệt với ngoại giới.
“Hóa!”
Mảnh thời không hình chữ nhật trở nên vặn xoắn, giống như đang bị luyện hóa, tạo thành một vòng xoáy thời không, phía sau vòng xoáy tràn ra lực lượng thời gian, không gian.
“Thời không lực lượng… con bé này không tệ.” đúng lúc này con mắt khen một tiếng.
Con mắt là cái gì tồn tại, được nó khen chính là vô thượng vinh hạnh.
Đây là lời khen thật lòng khác với những lần khen Nguyên Sa, toàn giả dối lừa gạt.
Nguyên Sa nghe vậy cũng cười híp mắt, nên như vậy! Thần tộc hắn chán ghét, nhưng ít nhất vẫn còn người như nàng, nếu sau này nàng mở miệng cầu, hắn có thể cho Thần tộc một con đường sống.
“Thời không lực lượng? Thanh Thiên dạy ra một cái đồ đệ tốt.”
“Không quan tâm nàng có thể thành công hay không nhưng chỉ bằng cái này bản lĩnh đủ trấn áp thế hệ trẻ.”
“Hẳn là có liên quan đến cái kia Tứ Cực Đạo Chủng.”
Mấy vị phong thần từ trong kinh ngạc tiến tới tán thưởng, nhao nhao phân tích cái kia bí thuật.
Dạ Tuyết sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy dài nhưng vừa rơi xuống đã bị ép thành hơi nước phiêu tán, khiến cho xung quanh Dạ Tuyết có một cỗ sương mù nhàn nhạt, càng tô điểm thêm khí chất phiêu miểu thoát tục cho nàng.
Dạ Tuyết ngón tay nhấn vào ngực, nhói đau, nhíu mày, rút ra một giọt tinh huyết.
Đưa tay một búng, tinh huyết rơi vào vòng xoáy thời không, nàng tay kết ấn quát:
“Thời Không Chi Môn, mở!”
Mọi người bây giờ biết được, bí thuật này gọi là Thời Không Chi Môn.
Đặt tên đúng lắm!
Giọt tinh huyết bay vào trong, tiến tới tương lai, trên đường đi giọt tinh huyết liên tục bị thời không lực lượng, thiên đạo lực lượng hủy diệt.
Loạn nghịch thời không, đây là thiên đạo không cho phép.
Dạ Tuyết cắn răng, thần lực truyền vào trong Thời Không Chi Môn, vững chắc cánh cửa, gia lực cho tinh huyết tiến tới.
Thông qua tinh huyết nàng có thể cảm nhận được tương lai có người cùng mình tương liên, chính là nàng tương lai thân.
“Chưa được… chưa được...” Dạ Tuyết lẩm bẩm.
Nàng cố gắng đẩy tinh huyết đi càng xa càng tốt.
Trên lý thuyết, nàng ở tương lai càng xa sẽ càng mạnh, tất nhiên nếu chẳng may “bắt được” nàng tương lai đang trong trạng thái suy yếu hoặc trọng thương, vậy thì xin lỗi, cả hai cùng xui xẻo.
Nàng không biết tinh huyết đã đi đến tương lai bao xa nhưng tinh huyết sắp hao hết rồi, nàng cũng gần như vô lực tiếp tục.
Nhanh chóng bắt lấy một cái tương lai thân, cái này tương lai thân cũng không có phản kháng, có lẽ là biết giờ này phút này quá khứ sẽ mượn đến mình.
Tương lai, hiện tại, quá khứ là một cái vi diệu liên hệ, nhân quả dây dưa, rất khó nói rõ.
Xuyên qua dòng thời gian, mượn lực lượng càng là huyền diệu sự việc.
Dạ Tuyết mừng rỡ, quát:
“Xuất hiện!”
Từ trong Thời Không Chi Môn một bàn tay duỗi ra.
Bàn tay này mang theo một cỗ vận vị tương lai, không thuộc về hiện tại.
Tất cả mọi người tròn mắt, thuật này chưa từng xuất hiện, nhưng có người đã từng nói qua.
Suy nghĩ một chút… người này hình như… chính là Thanh Thiên.
Thanh Thiên thuật pháp tiên tri cao tuyệt, bởi vậy làm điện chủ Nữ Thần Điện, không ai dám dị nghị.
Nàng thuật tiên tri đã chạm tới thời không tương lai lĩnh vực.
Nàng đã từng nói đến mượn lực tương lai nhưng đạo lý quá cao thâm, không ai có thể lý giải.
Nàng cũng thử qua mấy lần, đều lấy thất bại làm kết thúc.
Ai cũng cho rằng không được.
Từ đó về sau lại không nhắc đến nữa.
Không ngờ, Thanh Thiên không có từ bỏ, đặt hy vọng vào đệ tử của mình.
Xem ra nàng đã có thể mỉm cười.
…
Nữ Thần Điện.
Thanh Thiên đang ngồi tĩnh tọa, chợt nhíu mày, ngước mắt lên trời nhìn, cũng không thấy cái gì ngoài trần nhà.
Nàng cúi đầu, không có vận dụng cái gì thuật pháp để khám phá hư vọng.
Nàng biết là chuyện gì, miệng lẩm bẩm.
“Con nhỏ này, còn sớm chút!”
Sau đó suy tư.
“Ta trước đó đã nói với nó không lấy được mảnh Đạo Khí cũng không sao? ta còn không thể cho ngươi sao? vậy mà còn cứng đầu, không nghe lời!”
Mắng Dạ Tuyết một câu, Thanh Thiên lại nở nụ cười, rất giống nàng.
— QUẢNG CÁO —
“Dù nó cứng đầu nhưng cũng chưa đến mức cãi lời sư tôn.
Có lẽ do bị ép buộc, không thể không ra tay, nhưng nó đi cướp đạo tràng, có cái gì lại ép buộc nó như vậy.
Xúc động nhất thời sao?
Là cái gì khiến nó xúc động như vậy, bại lộ cả át chủ bài?”
“…”
“Thẩm Văn!!!!”
Thanh Thiên đột nhiên nghiến răng, sắc mặt băng lạnh, tốt nhất không phải là ngươi, nếu là ngươi…