Tôn Kỳ bị định thân tại chỗ, bàn tay chụp xuống, hắn bị bóng tối nuốt chửng.
Hắn gồng lên tất cả sức mạnh, cười lớn:
“Ha ha… sư huynh! hắn trúng kế!”
Trên tay hắn ấn ký sáng lên, hư ảnh Thập Dương bước ra.
Tên Thần tộc phản bội giật thót mình thu tay, bản năng sợ hãi lùi lại.
Thập Dương đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt tập trung vào tên Thần tộc phản bội.
Thập Dương nhíu mày, tên này đầy ma tính, Thần tộc lại có ma tính, còn đeo mặt lạ, tên này tuyệt đối không phải kẻ tốt.
“Sư huynh! chúng ta câu được cá bự.” Tôn Kỳ vui vẻ.
Thập Dương được triệu hồi, không biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ bằng mấy cái liếc mắt, cộng thêm lời Tôn Kỳ, hắn đã đoán ra đại thể.
“Ngươi là rất tốt!” Thập Dương gật đầu, nhận đồng.
Tôn Kỳ trong lòng thở phào, Thập Dương biết phối hợp, hợp tác với người thông minh chính là như vậy, không cần nói nhiều.
Tên phản bội lùi lại một khoảng, dừng lại, ngưng mắt nhìn, chợt giãn cơ mặt, cười lớn.
“Ha ha… chỉ là một cái hình chiếu, ngươi không làm gì được ta.”
Mặc dù lời nói khinh thường, nhưng hắn thần ý cũng nhanh chóng đảo qua khắp nơi, xác thực không có cái gì bất thường, không có phong thần ẩn nấp.
Xem ra cái gọi là câu cá chỉ là thùng rỗng kêu to, dọa hắn mà thôi, Thập Dương lúc này xuất hiện cũng không phải không thể giải thích.
Trước đó hắn biết, Tôn Kỳ có ấn ký Hàn Thuyên tùy thời có thể liên hệ, bây giờ thêm một cái ấn ký Thập Dương, có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng ấn ký cũng chỉ là ấn ký, có thể truyền dẫn một phần nhỏ lực lượng đã là rất tốt, hoàn toàn không uy hiếp được hắn.
Tên này rục rịch muốn ra tay.
Tôn Kỳ lạnh sống lưng, bất giác lùi lại một bước, kế hoạch kéo da hổ thất bại.
Thập Dương bình thản như mặt nước, quan trọng nhất lúc này là phải cứu Tôn Kỳ.
Hắn đang ở rất xa, không có khả năng chạy tới, ảnh chiếu này cũng quá yếu.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng:
“Ngươi giết hắn, ta không cứu được.”
Tôn Kỳ nghe mà sợ hãi, đừng như vậy a! sư huynh ít nhất cũng phải kéo một chút chứ!
“Nhưng ngươi ra tay, ta sẽ biết ngươi là ai?” Thập Dương tiếp tục.
Chính lời này khiến cho tên phản bội chùn bước, do dự suy tư.
“Ngươi không tin, có thể thử!”
Tên phản bội bị những lời này làm cho kiêng kỵ, Thập Dương là người nào? thế hệ sau, nghe hắn một chút sự tích, cùng lắm sinh ra ngưỡng mộ, nhưng cùng thế hệ với hắn, thậm chí thế hệ trước, mới biết hắn khủng bố thế nào, tất cả đều bị đè ép, không ngóc đầu lên được.
Ngày đó có câu: Thập Dương không phong thần, không ai thành thần.
Hàn Thuyên vị thứ nhất phong thần là nhờ vào vĩ đại công lao, Thập Dương thứ hai phong thần là dựa vào thực lực.
Vậy nên hắn không nhận phong thần, ai dám nhận.
Tên phản bội cân nhắc lời này có bao nhiêu là thật, hắn cũng không phải là không có thủ đoạn che giấu, ngược lại còn rất cao minh, nếu không hắn làm sao còn có thể đứng ở đây.
Nhưng mà...
Cái bóng Thập Dương trong lòng hắn vẫn quá lớn, khiến hắn giống như chuột sợ mèo, không biết con mèo này ở đâu nhưng chỉ mới nhìn thấy lông đã co giò chạy.
Trong vài giây hắn phân vân, chợt cảm giác tinh thần có cái gì đó đảo qua, hắn vội thu liễm rời xa một đoạn, cười hắc hắc.
“Thập Dương, hôm nay nể mặt ngươi, tha cho hắn một mạng.
Lần sau gặp lại.”
Nói xong câu này hắn biến mất.
“Sư huynh vì sao không giữ lại hắn? ta thế nhưng liều cả tính mạng mới dụ hắn lộ mặt.” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi, trong giọng điệu có sự trách mắng.
“Giết hắn không khó, khó là lưu hắn lại.” Thập Dương hư ảnh đạm bạc nói.
“Vậy thì giết tốt, có cái xác vẫn là mò ra được rất nhiều tin tức.” Tôn Kỳ trách mắng.
“Ngươi không hiểu! ta sợ hắn chết làm liều, tự bạo, ta không bảo vệ được ngươi.” Thập Dương liếc nhìn Tôn Kỳ một bộ trẻ con vô tri.
“Bạo nổ thì bạo nổ, giết được ta cái rắm!” Tôn Kỳ lúc này đã không kiềm chế được, mắng ầm lên, ngay cả Thập Dương cũng dám mắng.
Thập Dương hừ lạnh!
Tôn Kỳ biết hắn không tin, liền phất tay lấy ra Khai Sơn Việt, nói:
“Có cái này, ta có thể trấn áp không gian, hắn có nổ cũng không ra được cái gì?!”
“Sư huynh! ngươi có biết ngươi đã bỏ ra cơ hội cực tốt, sẽ không có cơ hội thứ hai.”
Thập Dương trầm mặc, suy tư một chút, nói:
“Đúng là ta không chu toàn.
Được rồi, chờ một phút, chân thân của ta đang chạy tới, tin tưởng hắn cũng chưa đi quá xa.”
“Hy vọng là vậy!” Tôn Kỳ khoan tay, một bộ mặc kệ ngươi.
Thập Dương hư ảnh cũng không nói nữa, giống như đang chờ chân thân.
…
Tại một khóc khuất, tên Thần tộc phản bội toát mồ hôi, thì ra Thập Dương chân thân đang ở gần đây, một phút nữa chạy tới, vậy mà hắn còn tính chờ đợi, quay giáo phản kích.
Muốn nhân thời gian này giết Tôn Kỳ? ngu ngốc đâu! không nghe người ta nói có thể giết ngươi sao, chỉ là không lưu được mạng sống.
Thì ra trước đó kéo da hổ cũng là một cái bẫy dụ hắn động thủ.
Hắn mới không ngu ra tay.
Bọn họ lời nói là đúng hay sai, hắn không dám đặt cược, nhất là đặt cược trong đó còn có Thập Dương, hắn càng không dám.
Rút lui! đây là suy nghĩ duy nhất của hắn, cùng lắm thì bị Chủ Thượng trách phạt, hắn theo Chủ Thượng nhiều năm, còn không đến nỗi vì một cái nhiệm vụ thất bại mà bị trọng phạt.
Hắn nhanh chóng biến mất, lần này là thật sự biến mất, phải tranh thủ một phút thời gian chạy.
...
Lúc này Thập Dương khẽ đưa mắt, nhìn Tôn Kỳ, chớp một cái.
Tôn Kỳ thở ra một hơi, lau vệt mồ hôi trán, nãy giờ hắn gồng dữ lắm.
Đừng nhìn hắn nãy giờ trách mắng Thập Dương, đều là đóng kịch cả.
Kẻ thù gian xảo, không đơn giản chạy đi, còn có hậu thủ, mà hư ảnh Thập Dương này thật sự là vô lực chống đỡ.
Hai bọn họ không trao đổi mà hợp, cùng nhau diễn một vở kịch.
“Sư huynh, vừa rồi thất lễ!” Tôn Kỳ chắp tay.
“Không sao, chuyện nên làm.” Thập Dương xua tay.
Tôn Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thập Dương, thấy trong mắt không một chút gợn sóng, mới yên tâm, đúng là không bị trách phạt.
“Sư huynh, chân thân...” Tôn Kỳ muốn hỏi một chút.
“Có đến cũng chậm, lần này thật sự là thổi.” Thập Dương trả lời.
Tiếc nuối a! Tôn Kỳ tặc lưỡi, hắn còn tưởng Thập Dương thật có thể chạy đến, không ngờ vị thống soái này nói dối lợi hại như vậy.
“Sư huynh, hộ tống sư đệ một quãng sao?” Tôn Kỳ dò hỏi, ánh mắt mong chờ.
Thập Dương định từ chối, nhưng nhìn Tôn Kỳ hai chân còn run nhẹ, lại nghĩ đến vừa rồi suýt nữa xảy ra sai lầm, thành công đuổi kẻ thù cũng có một phần may mắn, không phải toàn bằng bản sự.
Không thể nắm mọi sự trong tay, nhất là đối với người đã đứng ở tuyệt đỉnh thế gian như hắn, vô cùng khó chịu.
“Được!” Thập Dương gật đầu.
Tôn Kỳ vui vẻ, có Thập Dương làm hộ vệ còn gì phải sợ, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn rất đáng giá.
Không thấy tên kia vừa thấy đã co giò lên chạy hay sao!?
Ngày xưa lựa chọn đánh lên cái này ấn ký quả không sai.
Không còn thủ lĩnh, quân đoàn Địa Ngục sau đó cũng tan rã, rút lui.
Trận chiến này cứ như thế kết thúc.
...
Tại phòng làm việc, Thập Dương từ từ mở mắt, hấp khí một hơi, gõ bàn gọi:
“Tiểu Diệp!”
Một cô thư ký vội vã chạy vào.
“Thống soái, có chuyện?”
“Mang tư liệu gần đây của Thẩm Văn đến đây.” Thập Dương ra lệnh một câu.
“Vâng!” Tiểu Diệp nhận lệnh.
Một lúc sau, trên bàn Thập Dương là mấy tờ giấy.
Trước đó Thập Dương đã đọc qua tư liệu về Tôn Kỳ, không cần lấy tới, mấy tờ giấy này ghi lại những hoạt động gần nhất.
Tôn Kỳ cũng không có nhiều hoạt động, chủ yếu là cướp đạo tràng.
Thập Dương rất nhanh đọc xong.
“Thì ra là vậy?”
Hắn đã hiểu vì sao Tôn Kỳ bị