Thần Sứ dẫn đầu mọi người tiến tới, cùng bên kia tướng quân chào hỏi.
Tôn Kỳ nghiêng đầu lắng nghe nhưng vô dụng, bọn họ dùng đạo ngữ giao tiếp.
Thần tộc đối với những chuyện quan trọng luôn dùng đạo ngữ, một chữ tích chứa ngàn vạn thông tin, dùng Tân ngữ có thể phải nói mấy ngày mấy đêm, có khi còn không chính xác.
Quan trọng nhất là đạo ngữ không thể nói dối.
Tôn Kỳ nhờ Hỏa Hỏa giúp mình.
Hắn hiểu được đại khái câu chuyện.
Hai bên giao chiến tại một nơi nào đó trong vũ trụ, phe Thiên Đường đang chiếm ưu thế vì nhiều người hơn, còn chi tiết mấy vị này cũng không biết được.
Bọn họ chỉ nhận được lệnh đến một góc nào đó chờ, sau đó xác vị Thiên Thần này bị đưa ra.
Bọn họ theo đó vận chuyển trở về.
Vị Thiên Thần này gọi là Kha.
Bọn họ chỉ biết có như vậy.
Thần Sứ gật đầu, tiếp nhận công việc tiếp theo.
Thần Sứ lại cùng mấy vị Thần tộc cao tầng bàn việc.
Tôn Kỳ không hứng thú nghe tiếp, hắn chú ý hơn tới cái xác.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy một vị Thiên Thần hoàn chỉnh, bằng xương bằng thịt.
Về hình dáng cơ thể không khác gì Nhân tộc, khoác trên người một bộ lụa mỏng do từng sợi đại đạo dệt thành, tùy tâm biến hóa, chân để trần, đầu đội vòng cỏ, tất nhiên cũng không phải bình thường cỏ, chỉ là hắn nhìn không ra thứ gì.
Những vật này lại đang từ từ tiêu tán hóa đạo nhập vào thiên địa, có lẽ do không được vị Thiên Thần này duy trì nên tự tán đi.
Về mặt cấu tạo cơ thể, từng khối da, từng sợi tóc, từng nếp nhăn… chỉ có thể dùng hoàn hảo để diễn tả.
Thiên Thần mỗi người một nét mặt nhưng đều đẹp đến hoàn mỹ.
Cái này Tôn Kỳ không ngạc nhiên, đã sớm biết, những thứ trên người Thiên Thần ngoài hoàn hảo ra không từ nào có thể diễn tả.
Nhìn cái này xác, Tôn Kỳ lại nổi máu, thật muốn cầm dao mổ xẻ.
“Rất đẹp phải không?” Bất ngờ có giọng nói nhỏ bên tai.
Tôn Kỳ quay ngang, là Trác, Trác không có nhìn hắn, ánh mắt vẫn dán tại cái xác, đầy mê ly.
Cười khổ, quên mất cái tên này cũng đam mê mổ xẻ như mình.
“Rất đẹp!” Tôn Kỳ đáp lại.
“Phìu… đáng tiếc!” Trác thở dài một hơi.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Tôn Kỳ mặt cũng xụ xuống.
Những người gần đó nghe được, khó hiểu, hai tên này nói cái gì vậy?
Không phải người trong đồng đạo không hiểu được, không thèm chấp bọn họ.
Trác khinh thường bọn họ.
Đó là lý do vì sao Trác cực ít tiếp xúc, cho đến khi Tôn Kỳ xuất hiện, hắn mới phong sinh thủy khởi một chút.
“Ngươi có nhận ra không?” Trác hỏi.
Tôn Kỳ nghe không hiểu.
“Trác ca là ý gì?”
Trác hai ngón tay ấn lên trán hắn một cái, Tôn Kỳ giật mình, sợ bị dò xét, bản năng muốn tránh đi, nhưng suy nghĩ Trác hẳn là có ý khác nên kiềm chế đứng yên.
Trác nhấn một cái.
Tôn Kỳ hai mắt giống như được khai mở, trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều thứ trước đó không nhìn được.
Tôn Kỳ tròn mắt kinh ngạc nhưng thật ra có phần diễn, hắn biết đây là chuyện gì.
Trác dùng đại đạo khai nhãn cho hắn.
Hỏa Hỏa đã từng làm với hắn.
Chỉ là công dụng hai bên khác nhau, có thể do tu vi cách biệt, có thể do không cùng mục đích.
Hắn thấy được các sợi đại đạo phiêu phiêu bay khắp mọi nơi lúc ẩn lúc hiện.
Có những sợi đại đạo kết nối với Thần tộc, có người kết nối một sợi, có người mấy sợi.
Hẳn là người nào tu đạo gì sẽ kết nối đạo đó.
Hắn đưa mắt nhìn mấy vị phong thần, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, không rõ bọn họ tu cái gì.
Đúng lúc này có vị phong thần nhíu mày, cảm giác bị quan sát, hắn đưa mắt nhìn thấy một cái tiểu bối, định ra tay răn dạy nhưng thấy Trác bên cạnh liền thôi, hừ lạnh một tiếng trong họng.
“Đừng có nhìn lung tung, coi chừng bị đánh chết.” Trác nhắc một câu.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ gãi đầu cười ái ngại, hỏi:
“Trác ca, đây là cái gì nhãn thuật?”
“Đạo Nhãn.”
Thì ra là vậy!
Tôn Kỳ đã hiểu, hắn thoáng suy nghĩ, không nhịn được đưa mắt nhìn về Trác.
Toàn là một màu đen hắc ám, chợt bóng đen vỡ ra, một cái miệng máu hung ác nhào tới.
Tôn Kỳ giật mình sợ hãi, đạp bước lui lại.
“Ha ha ha...” Trác ôm bụng cười.
Tôn Kỳ lau mồ hôi trán, thì ra là bị Trác chọc, không ngạc nhiên, đây vốn là thần pháp của hắn.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Thần Sứ chỉ thấy một mảnh hư vô.
Thần Sứ cảm giác được, quay đầu, thấy hắn mỉm cười khẽ gật đầu giống như một vị trưởng giả thân thiện.
Biết bị phát hiện, Tôn Kỳ xấu hổ cười gượng đáp lễ.
Khi đảo mắt tới chỗ Thanh Thiên chỉ thấy một mảnh trời xanh.
Thanh Thiên phát giác, ánh mắt sắc bén, hừ lạnh một tiếng.
Đầu hắn gặp trọng kích, giống như vô vàn tiếng chuông cùng đánh, khiến hắn đau muốn nổ tung thần hải.
Bộp! Trác đưa tay vỗ một cái sau ót, trục xuất âm ba.
Tôn Kỳ phun ra một ngụm máu, chắp tay.
“Đa tạ, Trác ca!”
“Không cần khách sáo!” Trác liếc mắt nhìn Thanh Thiên, có khinh thường có nộ ý.
“Ta năm xưa không làm Hàn phu tử học trò xem ra chính xác.”
“Là hắn vô lễ trước.” Thanh Thiên phản pháo.
“Giải thích với ta làm gì?! ta không quan tâm.” Trác nhún vai.
Thanh Thiên hừ một tiếng, lại không tiếp tục để ý.
Trác cười nhạt, Tôn Kỳ khâm phục, xem ra vị đại ca này miệng lưỡi cũng không kém tu vi.
“Nhìn cái xác.
Ta cho ngươi mượn Đạo Nhãn không phải để nhìn lung tung.” Trác mắng.
Tôn Kỳ cười cười, lúc này mới đưa mắt tập trung vào cái xác.
Không thấy được cái gì cả!
“Tập trung tinh thần vào đôi mắt.” Trác nhắc.
Tôn Kỳ làm theo.
Trong mắt hắn dần dần hiện lên mờ ảo một dòng ngân hà kết nối với xác Thiên Thần, không quá rõ ràng nhưng mà thật to.
“Đây chẳng lẽ là...” Tôn Kỳ lẩm bẩm.
“Nhớ trước đó ta nói với ngươi Thiên Thần chưa chắc đã chết sao?” Trác mỉm cười.
“Thiên Thần đại đạo kết nối vẫn còn, vĩnh sinh bất diệt, không phải nói chết là chết.”
“Vậy...”
“Đều là tin đồn thôi!”
Tôn Kỳ đăm chiêu, cứ nhìn cái này ngân hà đại đạo đủ thấy Thiên Thần là cỡ nào hùng vĩ.
“Làm sao để giết Thiên Thần?” Tôn Kỳ đột nhiên đặt câu hỏi.
“Ta làm sao biết! ta còn chưa bao giờ giao chiến qua.” Trác cười nhún vai trêu đùa.
Thấy Tôn Kỳ ngơ ngác, Trác giải thích.
“Trên lý thuyết để giết được Thiên Thần, cần hai bước, thứ nhất cắt đứt đại đạo, thứ hai giảo sát ý thức.
Nhưng để làm được không hề dễ chút nào, cần ít nhất ba vị Thiên Thần đánh một vị, bỏ ra một số đại giới.
Tất nhiên cũng có Thiên Thần sở hữu đại đạo tương sinh tương khắc, vậy thì số lượng cần tính lại.”
Tôn Kỳ nghe vậy gật đầu.
“Vậy trước mặt là chuyện gì?”
“Nếu ta đoán không sai thì Thiên Thần này ý thức bị khóa trong thân thể, dùng đặc thù ấn ký phong ấn.” Trác trả lời.
“Chư vị, đến lúc ra tay rồi.” đúng lúc này Thần Sứ lên tiếng, cắt đứt Tôn Kỳ và Trác trò chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Mọi người hồi hộp đưa mắt ngóng chờ, Thần Sứ sẽ làm sao xử lý vị Thiên Thần này? nhất là vị Thiên Thần này còn sống.
Thu phục được không? nếu được, quá tốt! nhưng gần như không có khả năng.
Không nhiều lý do, chỉ một từ thôi: tín niệm.
Thần Sứ cong ngón tay búng ra một điểm ánh sáng bay nhập vào xác Thiên Thần.
Cái xác rung động, phát ra tiếng thét chói tai, phần lớn đều không nghe được, tu vi yếu chỉ biết ôm đầu đau đớn lần lượt gục ngã, có người không ngừng phun máu, có người lấy đá đập vào đầu hy vọng giảm bớt đau khổ, có người lập tức ngất đi…
Tiếng thét này trực chỉ thần hồn, không thể ngăn cản.
Chỉ có phong thần nghe được, hơi khó chịu nhưng chưa đến mức vật vã.
Tôn Kỳ cũng là không sao, may mắn có Trác ngăn trước mặt.
Mấy vị phong thần đưa tay mở ra lồng bảo vệ, không thể để đám