Uế chết!
Thiên địa dị biến, chỉ cần tu vi đủ cao đều cảm nhận được.
Đôi mắt vàng chanh mở ra, rung động, bất ngờ, vượt quá hiểu biết… đã rất lâu rồi hắn mới như vậy.
Lần đầu tiên là Quang Minh phản bội, tất nhiên lần này không bằng lần đó.
Sau một hồi suy tư, đôi mắt vàng chanh nhắm lại, yên tĩnh.
Không ai biết hắn nghĩ gì.
Kha đang la hét cũng yên tĩnh trở lại.
“Trật Tự, ngươi thật độc ác, ra tay không nghĩ tình nghĩa.”
Kha vẫn cho rằng Uế cái chết do Trật Tự gây ra.
Đôi mắt chẳng thèm để ý, ngươi thích nói sao thì nói.
Thần giới, Thần Sứ một bước đạp không biến mất, cấp tốc tiến vào không gian.
…
Tại trên xác Kha.
Thần tộc sững sờ, bất động như tượng, lúc này không ai lên tiếng, ngay cả tiếng thở, tim đập cũng nghe rõ ràng.
Bụp! có âm thanh nhỏ vang lên, gây nên mọi người chú ý.
Đó là tiếng Thời Không Chi Môn thu nhỏ, đóng lại biến mất, Tứ Cực Đạo Chủng rơi bịch xuống đất, ảm đạm vô sắc, dùng hết sức biến một cái bay vào trong thần hải Dạ Tuyết.
Mọi người lúc này mới lấy lại một chút tinh thần, cấp tốc xem xét Dạ Tuyết, còn Tôn Kỳ mãi một lúc sau mới có người chú ý tới hắn.
Ta cũng bị trọng thương đừng có phân biệt đối xử như vậy a! Tôn Kỳ than thở.
“Còn sống! chỉ là hao tổn quá độ.” một vị phong thần kiểm tra sơ qua nói.
Đối với Thần tộc, chỉ cần không chết mọi thứ đều có thể chữa.
Đúng lúc này bốn món Đạo Khí bay trở về, cây trâm của Uế rơi vào trong Thanh Ngọc Lưu Ly bị áp chế.
Thanh Ngọc Lưu Ly rung nhẹ, màn nước bị đánh tan tác lại hội tụ rơi vào trong chén, hỗ trợ nó áp chế cây trâm.
Sau đó chính là một trận tàn sát Sinh Vật Địa Ngục, không có Uế, lại thêm Đạo Khí hỗ trợ, không khó đoán kết quả trận chiến.
Một lúc sau, Thần Sứ xuất hiện.
“Thần...” có vị phong thần lên tiếng gọi.
Nhưng bị Thần Sứ ngăn lại, đây không phải là lúc chào hỏi.
Nhìn thấy Thần Sứ sắc mặt nghiêm trọng, mọi người cũng ngoan ngoãn im lặng.
Thần Sứ tại hư không đưa tay chộp một cái, cảm nhận.
Một loại khí tức kỳ lạ đang bị vũ trụ phân giải.
Không thể nhận ra là cái gì.
Hắn đôi mắt hóa nhật nguyệt âm dương, thời gian trường hà hiện lên, ngược dòng quan sát, tìm kiếm đại đạo lưu vết.
Trong mắt hắn tràng cảnh đánh nhau trước đó hiện lên, vì sự việc mới diễn ra nên rõ rõ ràng ràng.
Tất nhiên không phải là hình ảnh người vật mà là đại đạo quỹ tích.
Giống như Uế, là đạo thể, mỗi cái hành động đều được lưu lại.
Trác hay mấy vị phong thần chỉ khi vận dụng đại đạo mới lưu lại được, mà mười phần mờ nhạt.
Những người khác không được ghi lại.
Khi quan sát tới cảnh cánh tay kia xuất hiện, chợt hình ảnh hỗn loạn, vạn đạo loạn lưu.
“A!” Thần Sứ rên lên một tiếng, hai dòng huyết lệ chảy xuống.
Thần Sứ rùng mình một cái, huyết lệ bốc hơi, như chưa từng xuất hiện.
Đây không phải do thứ kia cố tình gây nên mà do bị thiên địa này ghét bỏ xóa đi mọi dấu vết.
Hắn cưỡng ép nhìn là trái thiên đạo.
Không thấy được gì cả.
Không sao!
Thần Sứ hạ xuống hỏi thăm mọi người.
Đối với cánh tay kia mọi người cũng là mười phần tò mò, Thần Sứ hỏi, không ai dám giấu.
Một lúc sau, Thần Sứ đại khái hiểu câu chuyện.
Nhưng mấu chốt vẫn là ở chỗ Dạ Tuyết, rốt cuộc nàng đã triệu hoán ra thứ gì?
Chẳng lẽ trong tương lai nàng thật sự sẽ mạnh như vậy?
Chuyện này thật khó tin!
Thứ kia mạnh đến bóp chết Thiên Thần như bóp chết một con kiến.
Nói về thiên phú Dạ Tuyết trong thế hệ này coi như xuất sắc nhưng trong cả lịch sử Thần tộc, nàng không thể tiến vào top một trăm.
Mà những thiên tài này so với Thiên Thần quá nhỏ bé, cứ nhìn Trác là biết, Trác có thể xếp vào nhóm đầu thiên tài.
Bởi vậy nàng có thể mạnh tới mức giết Thiên Thần dễ như giết con kiến thật khó tin.
Dạ Tuyết bây giờ đang bất tỉnh, không hỏi được.
Không vội! chờ nàng tỉnh lại nói.
Thần Sứ sau đó quyết định mượn nhờ Đạo Khí đánh vỡ xác Kha thành từng khối nhỏ, tránh lặp lại sai lầm.
Các khối đạo thạch được kéo trở về Thần giới, thành tài nguyên tu luyện.
Việc phân nhỏ sẽ khiến đại đạo trôi qua nhanh hơn nhưng Thần tộc không còn cách nào khác, phải đặt an toàn lên trên hết.
…
Oanh! một nửa đại điện sụp đổ.
Thực Mẫu Trùng rít lên sợ hãi.
Đám Sinh Vật Địa Ngục nhao nhao quỳ rạp phủ phục, run rẩy sợ hãi.
Ngồi trên bảo tọa, Hữu nộ khí xung thiên.
“Chủ Thượng, có chuyện gì?” lão Nhân Dương lật đật chạy vào trong điện.
Hữu giằng xuống nộ khí, hít một hơi sâu, cố bình tĩnh, là thượng vị giả không cho phép tùy hứng phát tiết cảm xúc.
“Không có chuyện gì?”
“Vâng!” lão Nhân Dương biết là có chuyện, mà lại rất lớn, nhưng Chủ Thượng nói không có vậy thì không có.
Làm một cái hạ nhân, hắn vẫn rất khôn khéo.
“Nếu vậy thuộc hạ xin lui.”
Lão Nhân Dương cúi đầu, từng bước đi ngược lui về sau.
“Khoan đã!” Hữu gọi lại.
“Vâng! xin Chủ Thượng ra lệnh!” lão Nhân Dương dừng bước, cung kính nói.
“Kế hoạch thu lại mảnh Khai Thiên Phủ tạm thời gác lại.” Hữu lệnh.
Lão Nhân Dương đảo tròng mắt, nghĩ ra rất nhiều vấn đề.
Gác lại kế hoạch đồng nghĩa với trước đó hành động thất bại, mà lại thất bại cực kỳ thảm mới khiến Chủ Thượng trùng tay, không thể không ngừng lại.
Nhưng thực hiện kế hoạch này thế nhưng là một vị Thiên Thần.
Trên lý thuyết đã vạn vô nhất thất.
Chẳng lẽ…
Kết hợp với thái độ vừa rồi của Chủ Thượng, kết quả đã rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây lão Nhân Dương đã biết vì sao Chủ Thượng nổi giận, nhưng hắn không dám nói ra, quá kinh hãi.
Trong mắt hắn Thiên Thần chí cao chí thượng, bất tử bất diệt, không thể ngờ được.
“Vâng!” lão Nhân Dương kêu một tiếng, sau đó lại hỏi: “Không biết Chủ Thượng còn có gì dặn dò?”
Hữu tay chống thái dương, mệt mỏi nói:
“Chuyển nơi khác!”
Lão Nhân Dương nhận lệnh lui ra.
Vừa rồi Hữu xúc động để lộ khí tức, rất có thể bị đám Thần tộc bắt tới, vì vậy phải nhanh chóng chuyển chỗ.
Đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, bọn họ thường xuyên làm.
Mấy ngàn con Thực Mẫu Trùng động thân bắt đầu di chuyển.
Vũ trụ bao la, Thần tộc muốn tìm thấy bọn họ vô cùng khó.
Mười ngày sau, một nhánh quân trinh sát xuất hiện tại chỗ này, kiểm tra dấu vết.
Khi bọn họ vừa phát hiện khí tức bất thường, đã cấp tốc truy đuổi.
Vũ trụ rộng lớn, trong mười ngày có thể chạy đến đây đã là rất khá, nhưng mà vẫn là chậm.
Thần tộc kiểm tra dấu vết, sau đó tiếp tục truy đuổi.
…
Ba tháng sau sự kiện Thiên Thần tập kích.
Tôn Kỳ đang tại trong sân luyện quyền, hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Oanh! quyền kình đánh ra, phá vỡ tảng đá trước mặt.
Tôn Kỳ dừng tay lau mồ hôi, cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, tâm không được yên!
Sự kiện kia đã lạc ấn trong trí nhớ của hắn, mỗi khi nghĩ đến lại rùng mình sợ hãi, giống như con kiến ngước nhìn trời cao… bất lực… hoàn toàn bất lực…
Tận mắt chứng kiến mới thấy Thiên Thần đáng sợ đến mức nào.
Nếu không phải có Dạ Tuyết triệu hồi tương lai, mọi người chỉ sợ đã tan xương nát thịt.
“Hỏa Hỏa, ngươi nói xem cánh tay kia là thế nào?” Tôn Kỳ truyền âm hỏi.
“Không biết! ta chưa bao giờ thấy được đại đạo nào như vậy!” Hỏa Hỏa cũng là ngưng trọng khi nói đến cánh tay kia.
Tự nghĩ nếu thay mình vào vị trí Uế, chỉ sợ kết quả cũng không khác mấy, có thể chết càng nhanh.
Tương lai Dạ Tuyết quá đáng sợ!
Đây không chỉ riêng Tôn Kỳ suy nghĩ mà là tất cả mọi người.
Tôn Kỳ cảm giác bị đè ép.
Không thể như vậy!
Phải nghĩ cách!
Thứ gì có thể chống lại được Thiên Thần?
Ý, thế, tràng, Khai Sơn Việt, lực lượng… đều không được.
Quá yếu, quá yếu!
Hỏa Hỏa cũng không được, cho dù nó có phục hồi, thật cường đại như nó nói, căng hết sức đánh được hai người.
Như muối bỏ biển!
Thiên Thần là đại diện cho đại đạo, trong trời đất này không gì hơn đại đạo, tu luyện đến cực hạn cũng chỉ làm chủ một cái đại đạo ngang với Thiên Thần mà thôi.
Muốn siêu việt Thiên Thần phải là thứ bọn họ không biết, ngoài 7777 đại đạo ban đầu.
Là cái gì đây? hắn đau đầu suy nghĩ.
Chợt Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng, hắn hình như có.
Nhân Chủng, tơ nguyện.
Chính là hai thứ này!
Cả hai đều không thuộc 7777 đại đạo, liên quan đến