Địa Ngục bầu trời nứt ra, bọn Tôn Kỳ đồng loạt ngẩng đầu nhìn, phía sau kia là tinh không chiến trường bị tàn phá bừa bãi.
“Lũ khốn kiếp các ngươi! thả ta ra.
Ỷ đông hiếp ít có gì là giỏi.
Có giỏi thì đấu tay đôi với ta.” tên Thiên Thần phe Địa Ngục đang bị cầm giữ, la hét vẫy vùng.
“Ngươi xuống Địa Ngục mà đấu.” Thiên Thần phe Thiên Đường lạnh lùng, đá hắn một phát rơi xuống Địa Ngục.
“A...” tên Thiên Thần hét dài, rơi vào Hỏa Ngục.
Khe nứt lập tức khép lại, Thiên Thần phe Thiên Đường ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống bọn trong Địa Ngục, các ngươi xứng đáng bị như vậy.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, hắn đã quen với việc này.
Thỉnh thoảng sẽ có Thiên Thần Địa Ngục bị ném xuống đây, hắn làm sơ tính toán, đã gần hai trăm tên.
Tên mới rơi xuống bị nghiệp hỏa thiêu đốt, bắt đầu gào thét, chửi rủa, đòi gặp Trật Tự nói chuyện...
Mọi người liếc nhìn hắn, đúng là tấm chiếu mới.
La hét có ích gì chứ, tiết kiệm một chút sức lực đi.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới ngoan ngoãn yên tĩnh xuống.
Một tên tới gần hỏi.
“Bên ngoài thế nào?”
Thiên Thần lên tiếng hỏi là Khanh, Tôn Kỳ nhìn ra ở đây, Thiên Thần Địa Ngục coi Khanh là thủ lĩnh, tương đối nghe lời hắn.
“Rất tệ!” tên người mới trầm trọng nói.
Bọn Thiên Thần an tĩnh, không ngoài dự đoán.
“Chúng ta đã phân tán khắp vũ trụ, không còn trực diện chiến đấu.”
“Ừm… xem ra tiến vào giai đoạn mèo bắt chuột.” Khanh gật đầu nói, không có quá nhiều cảm xúc.
“Này, đừng có nói khó nghe như vậy, chúng ta không phải là chuột, bọn chúng cũng không phải là mèo.” một tên khác phản đối.
Khanh liếc nhìn hắn, không thèm chấp, lại hỏi:
“Đã qua bao lâu rồi?”
Tên mới tính toán một thoáng, nói:
“Tính từ khi ngươi bị bắt đến ta là ba mươi năm.”
Khanh nhẩm tính một chút, nói:
“Thời gian chúng ta bị bắt càng lúc càng rút ngắn, xem ra bọn chúng đã chiếm thượng phong toàn diện.”
“Chúng ta còn bao nhiêu? bọn chúng còn bao nhiêu?” Khanh tiếp tục hỏi.
“Theo ta biết thì chúng ta còn khoảng hai mươi đến ba mươi.
Còn bọn chúng quá ba trăm.” tên mới trả lời.
Khanh gật đầu, đây có lẽ chỉ là con số ban đầu, tiếp theo sẽ còn nhiều Thiên Thần thức tính, xuất hiện.
Số lượng hai phe ban đầu đều đạt quá ngàn, chết đi cũng chỉ hơn trăm vị, còn lại đều đã rải rác khắp vũ trụ.
“Còn thủ lĩnh?” Khanh lại hỏi.
“Không biết! nghe nói vẫn đang bị Trật Tự theo đuổi.
Bọn ta không nhận được cái gì chỉ thị, mỗi người tùy ý hành động.” tên mới bất đắc dĩ nói ra.
Hắn cảm thấy nếu như có chỉ huy thống nhất, hẳn không thể thua đến mức này.
Khanh rơi vào trầm tư, Thủ Lĩnh đang có ý định gì?
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!” Khanh kết lại câu chuyện.
Tên này cười khổ, ngươi nói ở đây có chỗ nào nghỉ ngơi, thời thời khắc khắc đều thống khổ vô cùng.
“Khanh, có cách gì...”
“Không có!” Khanh biết hắn muốn hỏi cái gì, ngay lập tức cắt ngang.
“Vậy các ngươi...”
“Chịu đựng quen.”
Được a… không còn lời nào để nói.
Nơi này thống khổ có thể chịu đựng thành quen được sao?
Nghĩ nghĩ một thoáng, Khanh lại nói.
“Nếu cảm thấy không chịu nổi có thể trao đổi với tên kia, dùng một chút sinh mệnh bản nguyên đại đạo đổi lấy thánh thủy.”
Khanh chỉ chỉ Tôn Kỳ đang bị treo trên trụ đá.
Tên mới nhìn Tôn Kỳ còn thảm hơn mình, lại nhìn Khanh, không phải ngươi muốn chơi ta chứ, bản nguyên sinh mệnh đại đạo cũng không phải cành cây ngọn cỏ.
Hắn không muốn nhưng lửa địa ngục thống khổ khiến hắn không chịu nổi.
Tên này sau đó bơi tới đảo Luyện Ngục, cố gắng bò lên, nhưng thân hắn giống như gắn chì, cho dù có cố gắng thế nào cũng không được.
Đây tất nhiên không phải là chì mà là tội nghiệt của hắn.
Sau một hồi lăn lộn, quá mệt, hắn chịu thua, đưa mắt nhìn Tôn Kỳ như cái xác chết khô, dù rất nghi ngờ nhưng hắn vẫn lên tiếng:
“Tiểu tử...”
Tôn Kỳ không đáp lời.
“Dùng tinh thần lực nói chuyện.” Khanh nhắc.
Sao không nói sớm? Tên này trong lòng bực mình, nhưng không dám phát tác ra.
Trong Địa Ngục thống khổ, Thiên Thần đặc biệt nóng tính.
Hắn sau đó câu thông với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vẫn chiếu theo trước đó giao dịch, cho hắn sinh mệnh đại đạo hắn sẽ cho thánh thủy.
Tên người mới vùng vằng mãi cũng đồng ý, lửa địa ngục quá khó chịu, nếu có thể dịu mát một chút, hắn sẵn lòng.
Hai bên thỏa thuận xong, Tôn Kỳ sau khi nhận được một sợi bản nguyên đại đạo, hắn khạc một tiếng rồi… phụt! phun ra một cục đàm.
“Tên khốn...” tên Thiên Thần tức giận, nghiêng người tránh né.
Nhưng cùng lúc này mấy tên khác Thiên Thần nhào tới.
“Chớ lãng phí!”
Bọn hắn cùng lúc đưa tay chụp, đáng tiếc đã trễ, cục đàm xèo một tiếng bốc hơi không còn.
Bọn hắn vẻ mặt tiếc nuối.
Tên người mới không hiểu, các ngươi vì sao a? có phải đau quá, tâm tính biến thái, đối với một cục đàm nhìn như bảo vật, nhưng mà sau đó hắn rất nhanh hiểu được.
Ở đây chỉ có Tôn Kỳ là sinh vật sống, nước từ hắn có thể làm bọn họ dịu mát, một chút nhưng rất quý.
“Các ngươi vậy mà gọi thứ này là thánh thủy, ghê tởm.” mặc dù hiểu nhưng hắn vẫn không chấp nhận được.
“Thì ghê tởm mới phải gọi như vậy.” một tên nhún vai nói.
Bọn họ đều biết thứ này ghê tởm, nhưng ai bảo đây là Địa Ngục, một chút điểm mát này chính là vô thượng sung sướng, bởi vậy phải tự lừa dối chính mình.
“Nếu ngươi thấy ghê tởm vậy thì có thể đổi lấy điểm máu, cũng dễ chịu hơn nhiều.” một tên gợi ý.
Tên này sáng mắt, máu đúng là tốt hơn thứ kia nhiều.
Nhưng sau khi trao đổi với Tôn Kỳ hắn liền xám mặt, vậy mà tính giá gấp mười lần, đúng là gian thương.
Hắn quyết định không đổi, quá thiệt, ta thà chịu lửa thiêu đốt.
Hắn còn cần bản nguyên sinh mệnh đại đạo chống lại nghiệp hỏa, không thể vì một chút thoải mái này mà mổ gà lấy trứng.
Tôn Kỳ cũng là không quan trọng, tùy ý các ngươi.
...
Ngoại giới đã qua một ngàn năm kể từ ngày Tôn Kỳ bị bắt.
Một ngàn năm này hắn vẫn luôn bị hành hạ trong nghiệp hỏa, tội của hắn quá nhiều nhưng cũng nhờ nghiệp hỏa thiêu hủy tội lỗi, đạo tâm hắn một lần nữa được nảy mầm, sơ sinh nhưng trong sáng thuần khiết.
Giống như hắn đã từng tưởng tượng cực tối mà chuyển, chỉ là cách thức không giống, cách này quá thống khổ.
Đạo tâm trong sáng để cho hắn nhìn vạn vật sâu sắc hơn, trực chỉ bản chất, lại có đám Thiên Thần cho hắn bản nguyên sinh mệnh đại đạo, cộng thêm trước đó tham ngộ các loại đạo tràng.
Hắn đối với đại đạo lý giải tăng lên một cấp độ mới.
Hắn… hình như nghe được đám Thiên Thần nói chuyện, còn không quá rõ ràng nhưng đã nghe hiểu được vài tiếng.
Nên nhớ Thiên Thần dùng đạo ngữ giao tiếp, chỉ có phong thần trở lên mới có thể hiểu được.
Hắn trước đó mới tứ dực, lại trải qua trọng thương, tu vi gần như bị phế chứ đừng nói đến tiến bộ.
Hắn cảm thấy mình đã bỏ qua mấy cái giai đoạn, dùng đạo tâm cường đại đi cảm nhận đại đạo.
Đạo ngữ là đại đạo rung động, chỉ cần bắt được cái này rung động, sau đó phân tích, sẽ hiểu được đạo ngữ.
Nghe hiểu đạo ngữ cho thấy mục tiêu thành đạo của hắn không còn xa.
Điều này chứng minh thành đạo không chỉ có con đường của Thần tộc.
Tôn Kỳ cũng nhờ vậy phát hiện đám Thiên Thần Địa Ngục này đang bàn cái gì đó kế hoạch rất quan trọng.
Bọn chúng cho rằng Tôn Kỳ nghe không hiểu, chỉ là cái xác sống bởi vậy khi nói chuyện hoàn toàn tự do không chút nào kiêng kỵ.
...
Một ngày này.
Đột nhiên toàn Địa Ngục rung động, Tôn Kỳ ngước đầu nhìn quanh, chẳng lẽ… thời cơ bọn hắn nói đã đến.
Địa Ngục là tòa ngục giam giữ, trừng phạt tù phạm.
Vậy tù phạm sẽ làm gì? an tâm nhận án? ngu ngốc đâu, nhất là những tù phạm lại là Thiên Thần.
Vượt ngục là điều chắc chắn.
Không chỉ có thế bọn hắn còn muốn phá ngục trả thù.
Bọn hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ chờ ngày này.
Oanh oanh oanh… Tôn Kỳ nghe được từng đợt tấn công.
Địa Ngục từ bên trong không thể công phá chỉ