Tôn Kỳ đi dọc theo con sông, dân làng Lý gọi sông này là Đại Lý, dân làng khác phía hạ nguồn lại gọi với tên khác.
Làng Lý nhanh chóng khuất xa tầm mắt.
Đi nửa ngày hắn đã tới làng khác, đây là hắn tốc độ rất nhanh, người bình thường cũng phải mất năm ngày đi đường, nếu tính thời gian nghỉ ngơi vậy phải hơn mười ngày, bởi vậy dân các làng với nhau tương đối ít liên lạc.
Hắn thấy được hai cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi tại rãnh nước nhỏ bắt cá, hắn dừng lại hỏi:
“Hai đứa đang làm gì?”
Hai đứa ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn phong thái tiên sinh, liền cung kính nói:
“Bọn cháu bắt cá.” đứa nhỏ tươi cười trả lời, đứa lớn có vẻ hơi lầm lì không lên tiếng.
Tôn Kỳ ngồi xuống nghỉ ngơi dưới gốc cây gần đó, hỏi:
“Rãnh nước nhỏ, cá nhỏ, các ngươi bắt được bao nhiêu? có đủ ăn?”
Nghe hỏi, hai đứa nhỏ bụng lại sôi ùng ục, gãi đầu ngây ngô nói:
“Ngày nào cũng đói, nhưng mà cũng không biết làm sao? bọn cháu chỉ biết mỗi cách này kiếm ăn.”
“Ngoài kia sông lớn thì sao?” Tôn Kỳ lại hỏi.
Đứa bé lắc đầu:
“Không có dụng cụ, bơi nhanh cũng không nhanh bằng cá.”
“Ruộng vườn, cây cối, gia súc… các ngươi không có một chút gì sao?”
“Không có!” đứa bé lắc đầu.
“Cha mẹ mất rồi, chẳng để lại cái gì.
Bọn cháu cũng chẳng đủ sức khai hoang, ruộng tốt thì đã có chủ, ruộng xấu thì làm không được, đi săn thì không ai cho theo, vật nhau với chó còn không thắng được… cuối cùng chỉ có thể tại đây bắt cá nhỏ.”
Hai đứa bé này có thể nói thảm hết sức, Tôn Kỳ gật đầu, là tình trạng thường thấy tại Nhân tộc.
Thấy người em nãy giờ nhiều chuyện, người anh bắt mãi không được cũng bực mình, quát:
“Lo bắt cá đi, đừng có nhiều chuyện, tối nay coi chừng lại phải gặm vỏ cây.”
Đứa em gãi đầu, cúi xuống tiếp tục lội nước bắt cá.
Tôn Kỳ nhìn hai đứa, gọi mời.
“Hai đứa có muốn theo ta đi kéo lưới người.”
“Lưới người? Có ăn sao?” đứa em ngây thơ hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu.
Đứa em vui vẻ lên bờ, nó không lội nước nữa, quá lạnh, mà lại không bắt được cá.
Người anh thấy vậy, thoáng chần chừ, sau đó cũng đi lên bờ.
Tôn Kỳ sau đó nói bọn chúng nhặt đống củi khô, hắn búng tay một cái ngọn lửa bùng cháy.
Hai đứa bé tròn mắt kinh ngạc, quỳ sụp xuống thành tâm lạy.
“Đa tạ, đa tạ Thần ban ơn!”
“Các ngươi đứng lên đi, ta không phải là thần, ta cũng giống như các ngươi là con người.” Tôn Kỳ đỡ bọn chúng dậy.
“Không thể nào, con người làm sao có thể tạo ra lửa, đây là trưởng làng nói.” đứa anh khẳng định.
“Sai rồi! con người không những có thể tạo ra lửa, còn có thể hô phong hoán vũ.”
“Bọn cháu… có thể sao?” đứa em ngập ngừng hỏi.
“Có thể, chỉ cần các ngươi chịu học.” Tôn Kỳ gật đầu.
“Học… học…” đứa em nhảy lên vui mừng, đứa anh trầm tính hơn nhưng nét mặt cũng vui vẻ.
Tôn Kỳ trước khi dạy bọn chúng, cần làm cho bọn chúng no cái bụng.
Hắn chỉ người anh:
“Ngươi hãy tới chỗ kia bắt cá.”
Người anh nghi ngờ, nó đã bắt cả ngày rồi, không được con nào, bây giờ còn được sao nhưng nghe theo vị này nói, nó vẫn làm.
Nó theo chỉ dẫn đi tới một bụi cỏ ngập nước, không ngờ nó thật bắt được mấy con cá to thật to, phải hai tay ôm mới được.
Tiếp theo Tôn Kỳ lại chỉ người em nhổ bụi cây lá to gần bờ nước.
“Lá cây kia ăn không được, bọn cháu đã ăn một lần rồi, rất ngứa, làm bọn cháu gãi loét cả miệng.” đứa em giải thích.
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Ai nói các ngươi ăn lá, chỉ có củ mới ăn được.
Ngươi hãy nhổ cây lên, đào củ mang về đây.”
Đứa em gật đầu, làm theo, quả nhiên đào được những củ to như cái đầu.
Sau đó, tại đống lửa Tôn Kỳ nướng cá và củ khoai cho bọn chúng.
“Oa! củ này ăn thật ngon! đây là củ gì?” hai đứa bẻ ra củ khoai, cắn một miếng nóng hổi, vừa phù phù thổi ăn vừa khen.
“Củ gì sao?” Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng nói: “Gọi nó là khoai môn đi.”
“Khoai môn… rất ngon.” hai đứa nhỏ cũng chẳng thể kiếm ra mỹ từ nào, ngoài hai chữ rất ngon.
Đợi bọn chúng ăn thỏa mãn, Tôn Kỳ mới bắt đầu lên tiếng.
“Ta gọi ngươi là Đá, trên tảng đá này ta sẽ xây dựng dân ta.” Tôn Kỳ chỉ vào người em.
“Ta gọi ngươi là Nhạc, ta sẽ dùng ngươi để quy tụ dân ta.” Tôn Kỳ tiếp tục chỉ người anh.
Hai đứa nhỏ gật đầu, đổi tên thì đổi tên, cũng không quá để ý ý nghĩa của nó.
Sau đó Tôn Kỳ bắt đầu giảng dạy.
Không có cái gì thâm sâu, bắt đầu là học chữ viết, ngôn ngữ, lễ nghĩa…
Nửa ngày sau, Tôn Kỳ cùng hai đứa trẻ vào làng, thấy có bảy người đàn ông và năm người phụ nữ đang làm việc, hắn cất tiếng hỏi:
“Mấy vị, ba thầy trò ta đi đường khát nước, không biết có thể cho bọn ta mấy trái ăn.”
Bọn họ nhìn nhau, có ba người đàn ông và hai người phụ nữ hái trái mang cho bọn hắn, những người còn lại thờ ơ.
Tôn Kỳ cầm viên trái cây màu vàng chanh, vỏ bóng, nằm vừa gọn trong bàn tay, cắn một miếng, nước ứa ra, có vị chua ngọt.
“Đây là trái gì?” Tôn Kỳ hỏi.
“Bọn ta gọi nó là Sương Mai.” một tên thanh niên trả lời.
“Tên rất đẹp.” Tôn Kỳ gật đầu, sau đó hỏi chuyện cuộc sống.
“Mọi người sống thế nào? vất vả không?”
Nghe Tôn Kỳ hỏi, không biết vì sao, bọn họ như gặp được tri kỷ, trút ra hết nỗi lòng.
Thời gian gần đây xuất hiện dịch bệnh, cây Sương Mai bị cháy lá sau đó chết khô, làm cách nào cũng không cứu được, mấy trái cho Tôn Kỳ có thể là những trái duy nhất.
Tôn Kỳ nghe xong, hiểu được, cảm thông với họ.
“Các ngươi có muốn theo ta, ta có thể cho các ngươi nước uống không tận, cơm ăn không hết.”
Bọn họ ánh mắt tỏa sáng, lập tức bỏ tất cả ruộng đồng, cây cối đi theo Tôn Kỳ.
“Rẫy của ta cho các ngươi, ta phải đi theo tiên sinh.” một tên trung niên vẫy tay chào tạm biệt những người ở lại.
Những người này lập tức khuyên.
“Ngươi điên rồi! hắn nói ngươi cũng tin.”
“Ngươi chịu khó làm đất, năm sau trồng cây mới, bốn năm sau lại có ăn.”
“Ngoài kia có rất nhiều nguy hiểm, ngươi không sống nổi đâu.”
Lời nói ra vào nhưng bọn họ vẫn quyết định đi theo Tôn Kỳ.
Vậy là đã ứng nghiệm lời năm xưa.
Bảy người đàn ông, ba người được mang đi, bốn người bị bỏ lại.
Năm người đàn bà, hai người được mang đi, ba người bị bỏ lại.
Tôn Kỳ vừa dạy chữ viết, vừa dạy thủ công nghệ.
Dệt may, đan lưới, đồ gốm, tạo lửa, giấy bút viết…
Tôn Kỳ cứ thế đi, từ tây hướng ra đông, trên đường có khi vào làng có khi đi ngang qua.
Hắn chọn người cũng rất ngẫu nhiên, không có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần nguyện ý là được.
Có người dẫn theo cả gia đình, có người từ biệt cha mẹ mà theo hắn, có người xin trở về thu xếp công việc rồi sẽ theo hắn nhưng khi trở lại hắn đã đi mất,...
Số người đi theo hắn nhanh chóng tăng lên ba mươi người, từ trẻ đến già, nam đến nữ cùng ba chiếc xe bò.
Họ bồng bế, dìu dắt nhau, tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
Nửa ngày đường đi, họ dừng lại nghỉ mệt, Tôn Kỳ ngồi trên tảng đá, dưới gốc cây tỏa bóng, phía dưới là mấy người ngồi chăm chú lắng nghe, có mấy người chạy tới chạy lui lo chuyện bếp núc.
Tôn Kỳ theo thông lệ bắt đầu giảng dạy.
Một giờ sau, có người bưng lên một chén nước nóng, cung kính:
“Mời thầy uống nước!”
Tôn Kỳ cầm chén, chợt trên cây rơi xuống một phiến lá, nước nóng nhanh chóng nấu chín lá xanh, nước chuyển màu nâu nhạt, một mùi thơm nhẹ bay lên.
Tôn Kỳ tò mò, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp nhẹ, vị đắng chát trên đầu lưỡi, xuống cổ lại có vị ngọt thanh, trôi xuống bụng dư vị không tan.
Đầu óc trở nên thanh tỉnh.
Đồ tốt!
Tôn Kỳ gọi lá này là trà, kêu người hái một ít mang theo, sau này nấu nước bỏ vào vài lá.
Tôn Kỳ đi qua các làng mạc, không chỉ giảng dạy mà đôi khi còn thi triển pháp thuật chữa bệnh cứu người, biến ra thức ăn nước uống, lửa…
Con người vô cùng tầm thường, chỉ có thấy tận mắt mới chịu tin.
Nếu như chỉ nói vài câu khiến họ tin tưởng, vậy thì họ cũng quá ngốc.
Một ngày nọ có người đàn bà cõng theo đứa con tìm hắn, nhìn chân bà phồng rộp rướm máu, Tôn Kỳ biết bà đã đi một quãng đường dài.
Đứa con mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng.
Bà quỳ sụp xuống, bế đứa bé dâng trước mặt hắn cầu xin:
“Xin thầy hãy cứu đứa nhỏ.”
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn đứa nhỏ, lắc đầu:
“Đứa bé chết rồi!”
Bà nước mắt giàn giụa, dập đầu xuống đất liên tục đến nỗi chảy máu.
“Xin thầy cứu đứa nhỏ… xin thầy cứu đứa nhỏ…”
Tôn Kỳ thở dài:
“Sao ngươi lại cho rằng ta có thể khiến người chết sống lại?”
“Vì thầy có lời ban sự sống.” bà mẹ mù quáng tin tưởng.
Tôn Kỳ bị những lời này làm cho cảm động.
“Vì bà tin nên bà sẽ được.”
Hắn đưa tay chụp vào không khí, hồn phách đứa bé đang tan rã bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Hắn đánh hồn phách trở lại người đứa bé, sau đó một cỗ năng lượng thuần khiết truyền vào người nó.
Hắn đưa tay vỗ nhẹ vai đứa bé, gọi:
“Tỉnh dậy.”
Đứa bé từ từ mở mắt.
Người mẹ vui mừng khôn xiết.
Hai mẹ con sau đó bỏ hết tất cả đi theo hắn.
Đám người đi theo tỏ ra vô cùng sùng bái.
Cũng từ đó danh tiếng