Bình Nguyên Thành hoàn toàn biến mất, nơi này chỉ còn lại một cái hố lớn, nước biển chảy ngược vào.
U đứng trên phế tích, người đầy vết thương, tay cầm cái đầu của Tôn Kỳ.
Diêm và Phán thở hồng hộc, tay chân vặn vẹo.
Không ngờ Tôn Kỳ lại khó chơi như vậy, đã lâu rồi bọn họ mới bị thương nặng như lúc này nhưng mà… rất đáng.
Bọn họ nhìn nhau, cười lớn.
Nhưng U chợt cảm thấy có gì đó không ổn, nàng đã nhập ma đạo, tiếp xúc với vạn vật bản chất, cảnh tượng này có chút… hư.
Nàng nâng tay, một sợi ma đạo quấn quanh, ngón tay nhấn một cái.
Răng rắc… không gian vỡ vụn.
Trên tay nàng không phải đầu Tôn Kỳ mà là chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, chứng tỏ sự việc diễn ra chưa lâu, trong ảo cảnh nàng và Tôn Kỳ đã chém giết mười ngày liên tục.
U sắc mặt căng cứng, pha chút hoảng hốt.
“Thưởng thức một chút bánh chứ?” Tôn Kỳ đẩy dĩa bánh nướng lên trước mặt nàng.
U rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, cầm lấy bánh cắn một miếng.
Cái bánh còn ấm, có vị ngọt của đường, mùi thơm của hoa quế.
Không tệ!
Nàng đưa mắt nhìn, Diêm vẫn loay hoay trên không, Phán bất động như tượng giữ nguyên tư thế cầm bút đâm tới.
Thu hồi ánh mắt, giống như không để ý nhưng từ sau người nàng từng sợi ma khí thẩm thấm đi ra.
Còn nàng thì thản nhiên thưởng thức trà.
Vài giây sau, răng rắc… Diêm, Phán phá vỡ ảo cảnh, trở lại hiện thực.
Bọn họ trở lại hiện thực, không thể nào chấp nhận được, nhất là Diêm, trong ảo cảnh, hắn thế nhưng uy phong bát diện, lời kiêu ngạo nào cũng đã phun ra vậy mà thực tế chưa hề chạm được vào một sợi tóc Tôn Kỳ, xấu hổ không thể nào chịu nổi.
Diêm ánh mắt sắc bén, không che giấu chút nào sát khí.
“Ngồi xuống!” U quát, còn chưa đủ xấu hổ hay sao mà còn bày ra bộ mặt đấy.
“Đại ca tha lỗi, nó chỉ là một đứa nhỏ.” U cười làm lành.
“Đã thành thống lĩnh một phương, sao là trẻ con.” Tôn Kỳ không cho là phải.
U cười một tiếng, đổi chủ đề.
“Đại ca tự phong Nhân Tổ, tụ tập một đám người, chiếm giữ Bình Nguyên Thành, tham vọng không nhỏ.
Muốn tạo phản hay sao?” U thăm dò, giọng nói sắc lạnh.
“Tạo phản? buồn cười! Nhân tộc tự do sao có thể nói tạo phản.” Tôn Kỳ bật cười thành tiếng.
“Tam tộc đã có hòa ước, bình nguyên là vùng đệm chiến tranh, không thuộc bất kỳ tộc nào.” U muốn nói lý.
“Đấy là tam tộc hòa ước, liên quan gì đến ta.” Tôn Kỳ ngắt lời.
Lý là như vậy nhưng tiểu tộc không phải đều nghe lời đại tộc sao, tam tộc đã quyết định chính là toàn bộ các tộc phải theo.
U thu lại nụ cười, mặt lạnh lẽo:
“Đại ca muốn chống lại tất cả các tộc sao?”
“Có gì không được.” Tôn Kỳ không một chút nhún nhường.
“Đại ca đây là tự tìm diệt vong, để Nhân tộc vĩnh bất siêu sinh.” U đe dọa.
“Sâu kiến mà thôi, đừng tự đề cao mình quá như vậy!” Tôn Kỳ không coi ra gì.
Diêm giận dữ đập bàn đứng lên:
“Ngươi nói ai là sâu kiến?”
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn hắn:
“Nói các ngươi…”
Chính trong khoảnh khắc Tôn Kỳ dời chú ý vào Diêm, U ra tay, nàng đã tụ chiêu rất lâu, dồn tất cả ma đạo lực lượng vào đầu ngón tay, nhất kích tất sát.
Khoảng cách quá gần, U xuất kỳ bất ý, lấy hữu tâm tính vô tâm, Tôn Kỳ không thể nào tránh được.
Phốc! ngón tay chọc thẳng vào mi tâm Tôn Kỳ, đi vào một đốt ngón tay thì dừng lại vì Tôn Kỳ bùng nổ lực lượng cản lại.
“Khốn kiếp!” Tôn Kỳ hét lớn bay ngược ra sau.
“Trốn được sao?” U theo sát.
Diêm và Phán kẹp hai bên.
Mi tâm Tôn Kỳ chảy xuống máu đen, từng sợi gân đen lan khắp mặt như mạng nhện.
Tôn Kỳ sắc mặt vặn vẹo, bị ma đạo xâm nhập, biến đổi.
Tôn Kỳ đã không giữ được bình tĩnh nữa.
Bọn U nắm bắt cơ hội, dùng cường đại nhất chiêu thức đánh giết Tôn Kỳ.
Trận chiến này chỉ kéo dài một phút.
U sau khi băm nát thân thể Tôn Kỳ thành trăm ngàn mảnh, lúc này mới yên tâm dừng lại thở dốc.
“Tỷ, không ngờ hắn lợi hại như vậy.” Phán bây giờ mới thở ra nhẹ nhõm nói.
“Ừm…” U gật đầu.
“Ha ha… con người nhỏ bé dám không nghe lời.” Diêm ngửa mặt cười lớn.
Nhưng mà đúng lúc này, U chợt nghe được tiếng nước rót.
Nàng giật mình, là chuyện gì, tu vi đã đến bước này sẽ không có chuyện nghe lầm.
U như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hét lớn, ma khí bùng nổ, răng rắc… không gian vỡ vụn.
“A… bọn họ tỉnh rồi!” Diệp kêu lên một tiếng, tò mò nhìn.
“Ối!” Tôn Kỳ kêu lên.
Nghe tiếng Tôn Kỳ, Diệp nhìn lại phát hiện mình rót nước đổ ra tay thầy, nàng vội thu tay cười ngượng.
“Xin lỗi thầy!”
Diệp vội vàng lấy khăn lau bàn, cười lém lỉnh.
Tôn Kỳ cũng chịu thua nó rồi.
“Tay thầy bị phỏng rồi, để con nói Lãng lấy thuốc cho thầy.” sau đó Diệp lại nhìn U thấy nàng vẫn đang ngẩn ngơ, hỏi: “Tỷ tỷ, có muốn thêm trà không?”
U cúi đầu nhìn chén trà, vẫn còn đang nóng, mới vơi đi một chút.
Nàng lắc đầu.
“Vậy nếu cần thì tỷ cứ gọi.” Diệp để lại một câu sau đó lui ra ngoài.
U bây giờ mới nhìn Tôn Kỳ, nghiêm giọng hỏi:
“Vừa rồi là chuyện gì? tại sao ta lại rơi vào ảo cảnh?”
“Thật cũng là ảo, ảo cũng là thật.” Tôn Kỳ nhấp ngụm trà cười nói.
U vẫn chằm chằm nhìn hắn, suy đoán hắn tâm tư nhưng rất tiếc không nhìn ra được điều gì.
Nửa ngày sau không đạt được kết quả, nàng bàn tay nắm một cái kéo Diêm và Phán trở lại hiện thực.
Không để bọn chúng buông ngoan thoại, nàng quát:
“Im lặng, ngồi xuống!”
Hai bọn họ bị mắng thì ngoan ngoãn, rất ít khi U tỷ nổi giận nhưng một khi đã nổi giận thì tốt nhất nên nghe lời.
U ánh mắt tập trung chín phần trên người Tôn Kỳ.
Thủ đoạn này của hắn, nàng cũng thấy kinh sợ.
Lĩnh vực từ từ mở ra bao trùm cả Bình Nguyên Thành, mỗi một người nhất cử nhất động đều nằm trong sự khống chế của nàng, chỉ cần nàng muốn tất cả sẽ tan xương nát thịt, thoát được có lẽ cũng chỉ có Tôn Kỳ.
Nàng lúc này đã nhìn ra con người có tu luyện, nhưng vẫn là quá yếu ớt, chỉ là sâu kiến có cái càng to hơn mà thôi.
Sau khi khống chế cả thành, nàng mới yên tâm một chút, có lực lượng đi nói chuyện:
“Ngươi trở thành Nhân Tổ, chúc mừng!”
Nàng bắt đầu thay đổi giọng điệu.
“Nhưng ngươi nên biết Bình Nguyên Thành là yếu điểm, bất cứ tộc nào cũng muốn, không cho phép ngươi chiếm làm của riêng.”
Tôn Kỳ mỉm cười ăn miếng bánh, tiếp tục lắng nghe, không có chen ngang.
“Yêu tộc toàn một lũ đầu đất, Thần tộc cao ngạo sẽ không để ý đến các ngươi.
Duy chỉ có Ma tộc sẽ khoan dung các ngươi.”
“Chỉ cần ngươi cúi đầu khuất phục, Ma tộc sẽ bảo hộ con người.”
U đưa ra lời đề nghị mà nàng cho rằng hắn không thể từ chối.
Tôn Kỳ đặt xuống chén trà.
“Đổi lại?”
“Ma tộc sẽ dùng chỗ này bàn đạp xâm chiếm các giới, con người lo tài nguyên hậu cần.”
“Tài nguyên? là chính con người sao?”
“Ha ha… con người rất nhiều, sinh sôi như là cỏ dại, ta bảo đảm sẽ không đụng đến những người trong thành, các ngươi chỉ cần làm tốt việc sinh đẻ.” U lật bài.
“Nếu không?” Tôn Kỳ nhíu mày.
U nhếch mép, búng tay một cái.
Bành! cô bé mời trà nàng lúc nãy nổ tan xác.
Tôn Kỳ đập bàn đứng dậy, mắt long sòng sọc.
“Ngươi dám…”
“Có gì không dám!” U lạnh lùng.
Nàng có thể không đánh lại Tôn Kỳ nhưng ai biểu Tôn Kỳ có điểm yếu, mà lại điểm yếu rất lớn.
“Đây chỉ là cảnh cáo, không thuần phục, sẽ càng có nhiều người chết.”
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, không thể không đồng ý.
Hai bên nhanh chóng ký kết hiệp ước.
U cẩn thận dùng ma đạo ghi chép, không cho phép trái nếu không sẽ bị ma đạo nuốt chửng.
Ký xong hiệp ước, nàng lên kế hoạch tiến công các giới.
Quả nhiên có con người làm thực phẩm dự trữ, nàng từng bước xâm lấn các giới, ma hóa thiên địa.
Trong vòng hai mươi năm nàng cuối cùng hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, thống nhất thế giới, chưởng khống càn khôn.
Nàng đứng tại trên không nhìn xuống thế giới, nàng bây giờ đã vô địch nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút ưu tư, cảm giác như có gì đó không đúng.
Kẻ cho nàng Ma Đạo Thạch chưa từng xuất hiện, nàng đã tìm khắp thiên địa nhưng vẫn không thấy.
Kẻ kia âm mưu rất lớn, sẽ không tự dưng biến mất.
Ma đạo bây giờ cường thịnh, nếu nàng là hắn, nàng sẽ trở về, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy tất cả của nàng.
Hắn vì sao chưa xuất hiện?
Chẳng lẽ nàng vẫn còn trong ảo cảnh.
U đột nhiên nổi giận, vung chưởng đánh xuống, sông núi ầm ầm sụp đổ.
“Tỷ, ngươi làm sao vậy?” Phán không hiểu lên tiếng.
U không để ý tiếp tục ra tay, tàn sát thiên địa, nàng càng đánh càng điên cuồng, ngay cả Phán và Diêm cũng bị nàng đánh chết, Ma tộc tan thành mây khói.
Cuối cùng Đại Thế Giới băng diệt.
Không còn thứ gì để phá, nàng hét lớn tự bạo chính mình.
Oanh!
Khi mở mắt tỉnh lại, nàng bắt gặp ánh mắt Diệp tò mò nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, ngươi bệnh sao? để muội gọi Lãng đến xem bệnh cho tỷ, hắn mặc dù có chút man man nhưng khám bệnh vẫn được.”
U toát cả mồ hôi, đưa mắt nhìn