Tôn Kỳ cùng Hỏa Hỏa theo Tửu Lão bước ra ngoài tinh không.
Tửu Lão mỗi bước đi, cơ thể tắm trong ánh sáng, làn da khô cứng rộp rộp nứt ra giống như côn trùng phá vỏ.
Từ tinh không một vệt kim quang bay tới nhập vào mắt Tửu Lão.
Từ trong Thần giới, Thần Sứ bay lên, lách mình một cái hóa thành vô số lông vũ trắng bay khắp trời, biến thành mười đôi cánh treo sau lưng Trật Tự.
Trật Tự lúc này mới là hoàn chỉnh Trật Tự.
Khuôn mặt thiếu niên tựa như tranh vẽ, tượng tạc, nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không tìm ra được một điểm khuyết, như nam như nữ, vẻ đẹp phi giới tính, đôi mắt màu vàng chanh nổi bật, mái tóc nâu hạt dẻ dài tới vai uốn lượn gợn sóng, sau lưng mười đôi cánh rực rỡ.
Tôn Kỳ giật giật mí mắt, thật là chói mắt, có chút ganh tỵ, biết vậy ta tự biến mình đẹp trai chút.
Đứng bên cạnh Trật Tự, người ta là đại dương, ta giống như là cống rãnh vậy.
Hai da… ai bảo người ta là Thiên Thần, sinh ra đã hoàn mỹ.
“Thủ Lĩnh!” đám Thiên Thần nắm tay đặt trước ngực chào, thủ lĩnh của bọn họ cuối cùng cũng trở về.
“Còn thấy được mọi người, ta rất vui.” Trật Tự có chút bùi ngùi, trận chiến này đã chết rất nhiều, nỗi đau này dai dẳng theo hắn nhiều đêm, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
“Thủ Lĩnh tiếp theo phải làm gì? chúng ta không tìm được tung tích của Kẻ Phản Bội.” một tên hỏi.
“Tìm? không cần, để hắn tự lộ diện không phải tốt hơn sao?” Trật Tự mỉm cười, thần thần bí bí nói, sau đó đưa mắt nhìn về kén thịt của Con Rắn.
Kẻ Phản Bội có thể chạy nhưng Con Rắn nằm lù lù một đống ở đó thì chạy đi đâu.
Đám Thiên Thần nhìn nhau, hiểu thủ lĩnh muốn ra tay với Con Rắn.
“Nhân Tổ thấy sao?” Trật Tự đưa mắt nhìn Tôn Kỳ.
“Cách hay.” Tôn Kỳ gật đầu.
Đám Thiên Thần lúc này mới chú ý tới Tôn Kỳ.
“Đây là Nhân Tổ của con người.” Trật Tự làm cái giới thiệu, sau đó lại nói: “Còn đây là các Thiên Thần…”
“Vinh hạnh!” Tôn Kỳ khách sáo một câu.
“Ở Thần giới mấy năm, danh tự của các vị đã như sấm bên tai.”
Trật Tự gật đầu, như vậy cũng tốt, đỡ phải giới thiệu từng Thiên Thần với hắn.
Đám Thiên Thần khẽ gật đầu coi như đáp lễ, không quá nhiệt tình, thậm chí có chút không thiện cảm, vì câu vừa rồi nghe có vẻ nịnh bợ.
Thiên Thần không thích điều này.
“Vì sao lại là Con Rắn?” một vị lên tiếng hỏi.
Con Rắn hình như… vô tội.
Nếu suy nghĩ kỹ thì Con Rắn không làm gì quá đáng, nó không theo các con vật khác xuống Đại Thế Giới, mà ở lại bên Thế Giới Thụ, hấp thụ tinh hoa, sau đó nuốt mất Trái Cấm.
Những việc này không đúng với chương trình sáng tạo của Đấng Tạo Hóa.
Nhưng cũng không phạm tội.
Bọn họ mang sức mạnh nhưng không phải muốn xử ai là xử.
Trật Tự đưa mắt nhìn Tôn Kỳ:
“Nhân Tổ thấy sao?”
Tôn Kỳ cười khổ, đây là đẩy trách nhiệm cho hắn mà.
Đám Thiên Thần dồn ánh mắt vào hắn.
Tôn Kỳ ho khụ khụ vài tiếng, nói:
“Con Rắn tự tiện chế tạo sinh mệnh sống vi phạm tự nhiên quy tắc.”
“Cái này…” đám Thiên Thần vẫn còn không chắc chắn.
“Tội này có thể chém.” một vị mạnh mẽ lên tiếng: “Trái tự nhiên, phá quy tắc.
Đáng chém!”
Tôn Kỳ nhìn vị này, nhận ra, trong sách Thần tộc có ghi chép, gọi là Thiên Hình, phụ tá đắc lực của Trật Tự.
Lý do đã có, không ai còn ý kiến.
“Được, xuất phát thôi.” Trật Tự ra lệnh.
Bọn họ một bước vượt qua không gian, đã đến trước mặt kén thịt.
Con Rắn lập tức cảm nhận được uy hiếp, khốn kiếp! đám chuột này đến ngay lúc ta trong giai đoạn tiến hóa quan trọng.
Nếu như ngày thường… hừ hừ… cho các ngươi đẹp mặt.
Nhưng bây giờ chỉ có thể nhún nhường.
“Ta và các ngươi nước sông không phạm nước giếng, các ngươi đừng ép ta, ai cũng không được sống tốt.”
Tôn Kỳ cười nhạt, đến giờ phút này cũng đừng nói những lời vô nghĩa.
Bọn họ không nói một lời đồng loạt ra tay.
Oanh oanh oanh… kén thịt rung động, máu phụt ra như vòi, Con Rắn gầm lên giận dữ.
“Các ngươi không giết được ta.”
“Không giết được ngươi cũng phế ngươi!”
Con Rắn gầm thét, nó biết đã không còn đường thương lượng.
Đáng hận! chỉ cần cho nó một chút thời gian, một chút thôi… khốn kiếp!
Không còn cách nào khác, nó chỉ có một lựa chọn.
“Quang Minh, chúng ta hợp tác.”
Không ai trả lời.
“Quang Minh, bọn chúng đối phó ta xong sẽ xử các ngươi.”
Vẫn không ai trả lời.
“Quang Minh, ta không chết, thề tất trả thù ngươi.” Con Rắn đe dọa.
“Hai da…” đúng lúc này vang lên tiếng thở dài.
Vòng xoáy không gian mở ra, Quang Minh xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —
“Cần gì vậy chứ!”
Lời này không biết là nói với bọn Trật Tự hay Con Rắn.
Con Rắn hừ lạnh:
“Lúc trước ngươi đã từng nói gì? quên rồi sao?”
“Tất nhiên chưa quên.” Quang Minh đáp.
Bên cạnh Quang Minh, Lục Dục hỏi:
“Thủ lĩnh, cần gì mạo hiểm cứu nó.”
“Sớm hay muộn chúng ta cũng phải đối đầu với Trật Tự, chi bằng nhân dịp này dứt khoát một lần.
Vả lại Con Rắn thực lực không kém, nếu nó tiến hóa thành công cũng là trợ giúp không nhỏ.”
Dừng lại một chút, Quang Minh nghiêm giọng: “Quan trọng nhất là ta đã hứa, vậy thì nhất định phải làm.”
Đám thuộc hạ gật đầu, thủ lĩnh có thể khiến bọn họ tin phục chính là tính cách này, một khi đã nói thì nhất định thực hiện, chưa bao giờ bạc đãi huynh đệ.
Quang Minh xuất hiện, Trật Tự liền dừng tay, nhìn Tôn Kỳ nói:
“Con Rắn giao cho Nhân Tổ.”
Tôn Kỳ cười khổ, Con Rắn cũng không dễ giết a.
Trật Tự thấy thái độ của hắn, nghiêm túc nói:
“Đã có lời truyền rằng: sẽ có một người đạp nát đầu Con Rắn.
Xem ra hôm nay chính là ngày lời sấm được hoàn thành, trọng trách này chỉ có thể do ngươi hoàn thành.”
“Không phải ngươi nói không cần quá để ý đến lời sấm sao?” Tôn Kỳ nói như mếu.
Trật Tự nhún vai.
“Không phải cũng phải.
Bọn ta đối phó với Kẻ Phản Bội, ngươi đối phó với Con Rắn.”
“Các ngươi vốn nhiều hơn bọn họ, có thể để mấy vị phụ ta sao?” Tôn Kỳ hỏi.
Trật Tự lắc đầu.
“Bọn chúng rất khó giết, bọn ta cần phải giữ số lượng áp đảo mới được.”
“Con Rắn… nó cũng không dễ giết a.” Tôn Kỳ phản bác.
Trật Tự bước tới gần vỗ vai hắn.
“Ta… tin tưởng ngươi.”
Nói xong, hắn cùng thủ hạ xé mở không gian đi tới chiến trường, Kẻ Phản Bội đang tại đấy chờ bọn họ.
Tôn Kỳ ngẩn ngơ, cứ như vậy sao? chỉ còn lại hắn và Hỏa Hỏa đối phó với Con Rắn.
Được rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hai bọn họ chẳng lẽ còn không diệt được cái bọc thịt này.
Tôn Kỳ chỉ tay, vô hình kiếm khí phong tỏa không gian, vạn kiếm rơi xuống mai táng một mảnh thiên địa.
Hỏa Hỏa chụp tay, vô tận hỏa lực tụ lại, một chưởng đánh ra, phần thiên diệt địa.
Con Rắn trong bọc thịt hét lên đau đớn, càng đau càng khiến nó nổi giận:
“Khốn kiếp… khốn kiếp… ta sẽ giết sạch các ngươi, nhai xương uống máu các ngươi.
Khốn kiếp! dừng lại ngay.”
Tôn Kỳ làm như không nghe tiếp tục ra tay.
Con Rắn bị động phòng thủ, chỉ có thể tiếp tục thôi động khí huyết chữa lành kén thịt, bản thân cũng gia tộc tiến hóa.
Đánh nửa ngày, Tôn Kỳ nhíu mày, còn chưa giết được nó, thật lì lợm, vết thương xuất hiện lại lành, tổng thể thì thương vẫn nhiều hơn, nhưng như vậy thì bao lâu mới giết được địch, chỉ có thể trách đại đạo của hắn còn nhỏ yếu.
Tôn Kỳ hợp hai tay lại, 77 tân đạo hội tụ hóa thành một cây trường cung.
Tôn Kỳ thủ thế, kéo căng dây cung.
Lần này không tin ngươi không chết.
Con Rắn cũng cảm nhận được uy hiếp.
Tôn Kỳ buông ngón tay.
Vút! mũi tên xuyên phá không gian, kéo theo một dải hào quang.
Phốc! mũi tên xuyên qua bọc thịt, đâm vào trong.
Ngay sau đó, có tiếng nổ, hào quang bắn ra, sau đó là một tiếng hét lớn.
Tôn Kỳ che mắt, quá chói.
Khi tất cả dịu đi, xuất hiện trước mặt Tôn Kỳ là một thực thể khổng lồ.
Một con đại mãng xà có chín đầu, mười cái sừng, lúc di chuyển đuôi nó kéo theo mười vạn tinh tú, đôi mắt của nó như hàng trăm cái mặt trời đang thiêu đốt.
Nó mỗi lần hít thở không gian gợn sóng, tinh tú dập dờn.
Đội vương miện làm từ mười ngàn ngôi sao sáng nhất.
Mỗi cái đầu của nó đều có một chức năng: Phun lửa, phun đá, phun khói, phun băng, phun nước, phun sương độc, phun ra những lời dụ hoặc, thôi miên, thôn phệ.
Nó trở thành sinh vật sống lớn nhất trong vũ trụ, tự nó tiến hóa đến chung cực vượt qua thiên địa quy tắc.
Nó chính là Yêu thú mạnh nhất từ trước đến nay và về sau.
Tôn Kỳ trước mặt nó chỉ như một hạt bụi.
“Con người, ngươi phải chết!” Con Rắn phun tiếng người, mặc dù là đe dọa nhưng lại có tính thôi miên khiến cho ngươi nghe được không tự chủ đi chết.
Tôn Kỳ hừ một tiếng, ổn định tinh thần, sóng to gió lớn nào ta chưa trải qua, một câu có thể hù được ta sao? buồn cười.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ nhắm mắt, tâm như mặt nước, xung quanh người xuất hiện tuyệt đối không gian, vạn vật bất xâm, vạn tà bất nhiễm.
Bên cạnh hắn nổi lên từng thanh thần binh do đại đạo cấu thành.
Hỏa Hỏa cũng đẩy chiến lực lên tối đỉnh, một vị hỏa nhân khổng lồ, chân đạp hành tinh, đầu đội vành đai thiên thạch.
Mặc dù vậy so với Con Rắn, vẫn vô cùng nhỏ bé.
Con Rắn há miệng phun sương độc, bao trùm thiên địa, chạm phải hành tinh, hành tinh liền bị hủ hóa.
Tôn Kỳ đưa tay sang ngang, nắm chặt một chuôi đao, không nhiều lời, hét lên một tiếng cầm đao bổ xuống.
Hư ảnh cự đao bổ đôi màn sương chém thẳng xuống đầu Con Rắn.
Ầm! cự đao đụng vào sừng của nó, tan nát như những mảnh thủy tinh, trên sừng chỉ lưu lại vết ngấn.
“Khặc khặc… con người ngu ngốc!” nó cười lớn, há miệng phun lửa.
Lửa gặp sương độc bốc cháy dữ dội, hóa thành lửa độc.
Tôn Kỳ bị vây trong biển lửa.
“Quên ta rồi sao?” Hỏa Hỏa khinh thường, há miệng hút tất cả lửa độc, ợ một tiếng, vỗ vỗ cái bụng.
“Hôi mùi rắn chết! không thích.”
Tôn Kỳ nhân lúc này cầm kiếm nhắm thẳng vào một đầu Con Rắn, chém xuống.
Đúng lúc này cái đuôi phất ngược.
Oanh! Tôn Kỳ bị bắn ngược, lĩnh vực bảo vệ xung quanh người hắn vỡ vụn.
Hắn liên tiếp xuyên qua các hành tinh, rơi vào tâm một ngôi sao dừng lại.
Không ngờ Con Rắn lực lượng lại lớn như vậy.
Tôn Kỳ bật người đứng dậy, quần áo rách nát bị thiêu rụi nhưng hắn không để ý.
Hắn tay chụp hư không, trong tay xuất hiện một cây trường kích, ngả người về phía sau, đạp mạnh xuống, lấy hết lực ném đi.
Ngôi sao không chịu nổi lực phản chấn ầm ầm sụp đổ.
Trường kích xuyên qua không gian.
Hỏa Hỏa tung nắm đấm đánh lệch quai hàm một cái đầu, nhưng cùng lúc một cái đầu khác táp tới, nó không kịp tránh né bị táp mất nửa người.
Một cái đầu khác đã há miệng chuẩn bị nuốt luôn phần còn lại.
Ngay lúc này, phốc! trường kích xuyên ra lưỡi của nó.
Cái đầu rú lên đau đớn, phập! một tiếng, hai hàm kẹp lại, trường kích vỡ nát.
Hỏa Hỏa nhân cơ hội lách mình một cái biến mất tại chỗ.
Khi hiện thân đã cách đó một khoảng xa, nó ngửa mặt gầm lên một tiếng, vô tận đạo hỏa tụ lại, khôi phục thân thể giống như chưa từng bị thương.
Tôn Kỳ một bước vượt qua không gian, đã xuất hiện bên cạnh Hỏa Hỏa, trên thân khoác một bộ đạo bào, cũng không thương không tổn.
Con Rắn chín cái đầu gào thét, các vết thương nhanh chóng liền lại như chưa từng bị thương.
Ba bên nhìn nhau, rõ ràng một hồi vừa rồi đánh nhau vô nghĩa, cả ba vẫn ở đỉnh phong chiến lực.
Tôn Kỳ cũng là cười khổ trong lòng, hắn bây giờ mới chân chính hiểu được các Thiên Thần đánh nhau vì sao dai dẳng như vậy, không có chênh lệch tuyệt đối thì không thể thắng được.
Trong vũ trụ rất khó hạ sát, bởi vì bọn họ có thể liên tục hấp thụ đại đạo bổ sung.
“Theo ta.” Hỏa Hỏa lên tiếng, sau đó trực tiếp xé mở không gian biến mất.
Tôn Kỳ theo bước.
Con Rắn gầm lên một tiếng đuổi theo.
Ba bọn họ đi vào chiến trường hư không.
Đây là chiến trường cổ, vốn là một vùng vũ trụ, năm xưa các vị Thiên Thần chiến đấu đã phá nát phần vũ trụ này thành hư vô.
Nơi này đại đạo hỗn loạn, mỏng manh phân tán, vô số thời không loạn lưu bất ngờ xuất hiện, bất ngờ tan, không cẩn thận rất dễ bị cắt chém, ngay cả đạo thể cũng không chịu nổi.
Thời gian tốc độ chảy nhiễu loạn, lúc nhanh lúc chậm.
Nơi đây là hư vô nên không có chuyện xé rách không gian bỏ trốn.
Chỉ có tại nơi đây chiến đấu mới có hy vọng mài chết đối thủ.
Cả ba vừa tiến vào, đón tiếp họ là một đám thời không loạn lưu cắt chém, Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa liên tục né tránh, vì không có không gian để xé rách nên