Oanh oanh oanh… Lục Dục một mình đại chiến ba vị Thiên Thần, không có cảm giác rơi xuống hạ phong.
Ba vị Thiên Thần sừng sững như hành tinh bao vây một người nhỏ bé.
Lục Dục đã mất đi đạo thể ban đầu, bây giờ đạo thể có chút nhỏ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến chiến lực của hắn.
“Các ngươi cũng chỉ có thế mà thôi.” Lục Dục buông lời khinh thường.
“Lục Dục, ngươi không cần hoa ngôn, trò này của ngươi, bọn ta đã sớm tường tận.” một vị Thiên Thần lạnh nhạt.
Lục Dục giỏi tâm kế không phải chuyện gì bí mất.
“Ha ha… các ngươi đánh giá mình quá cao.
Các ngươi cũng xứng để ta dụng tâm kế.” Lục Dục ngửa mặt cười lớn.
“Các ngươi tiện tay giết đi là được.”
“Vậy sao…” một vị Thiên Thần cười khẩy.
“Vậy sao đến bây giờ ngươi vẫn chưa ra tay?”
“Vì ta muốn chơi với các ngươi một chút, lâu ngày không hoạt động, cơ thể có chút xơ cứng.” Lục Dục nhún vai nói.
“Xảo ngôn.” một vị Thiên Thần hừ nhẹ, bàn tay chụp tới.
Lục Dục nhếch mép coi thường, thủ chưởng đánh ra, có vẻ hời hợt.
Oanh! hai chưởng va chạm, một lớn một nhỏ cực kỳ bất đối xứng, nhưng lực lượng cả hai vậy mà ngang bằng.
Hai vị Thiên Thần khác đồng loạt ra tay.
Lục Dục đối chiến, không hơn không thua.
“Lục Dục, ngươi cũng chỉ có thế thôi sao? trước đó khoác lác cái gì mà tiện tay giết chết, ngươi làm cho ta xem.” một vị Thiên Thần gọi Sương mỉa mai.
“Lục Dục, ngoan ngoãn nhận tội, Đấng Tạo Hóa giàu lòng xót thương sẽ tha thứ cho lỗi lầm của người.” một vị khác gọi Vũ lên tiếng.
“Bọn ta không sai, là Đấng Tạo Hóa sai!” Lục Dục tung chưởng đánh xuyên lồng ngực Sương.
Sương nổ bể, hóa thành sương trắng, lại cấp tốc hội tụ, không thương không tổn.
Vũ phất tay, từng giọt mưa sắc nhọn bắn tới.
Lục Dục nâng tay, sáu sợi đại đạo như những con ác long, bọn chúng bay lên xoắn nát nước mưa.
Vị Thiên Thần còn lại tự ôm mình, hóa thành cự sơn, hắn gọi Sơn.
Cự sơn rơi xuống muốn trấn áp Lục Dục.
Lục Dục đưa tay chống lên, cự sơn không nhúc nhích.
Ù ù… Sương như làn khói nhẹ nhàng lướt tới.
“Trò vặt!” Lục Dục đại đạo bùng nổ, chấn lui Sương.
Sơn nhân cơ hội ép xuống, Lục Dục cuồng hống một tiếng, đánh mạnh vào cự sơn, mượn phản lực lui gấp.
“Hừ, đám vô liêm sỉ.” Lục Dục hét lớn, đại đạo cấp tốc bành trướng.
Bọn Sương nhướng mày, cảm giác Lục Dục lại mạnh hơn một điểm, chẳng lẽ trước đó đều là che giấu, hay đây chỉ là bùng nổ trước khi suy tàn.
Dù là cái nào thì bọn họ cũng không e sợ, chiến… tiếp tục chiến cho tới khi một bên ngã xuống.
Nửa ngày sau bọn họ phát hiện Lục Dục là thật mạnh, càng đánh càng hăng.
“Ba tên các ngươi đi chết đi!” Lục Dục gầm thét, một chưởng vỗ ra.
Sương bùng nổ, khi hợp lại, đại đạo hao tổn, sắc mặt không tốt.
Sơn nắm đấm như thiên thạch giáng thế, Lục Dục một bàn tay vỗ tới.
Ầm ầm… cánh tay Sơn sụp đổ như núi lở.
Vũ há miệng phun mưa, giọt mưa như lưỡi dao sắc cắt chém Lục Dục.
Lục Dục nén đau một chỉ đánh ra.
Phốc! Vũ bị xuyên thủng một lỗ lớn trước ngực, nước cấp tốc vá lại lỗ thủng.
“Ba người các ngươi còn không đủ gãi ngứa cho ta!” Lục Dục buông lời ngông cuồng.
Oanh oanh oanh… hai bên va chạm, đánh cho thiên băng địa liệt, thời không loạn lưu không ngừng xuất hiện.
“Các ngươi tốt nhất gọi thêm viện binh, nếu không bị ta đánh chết cũng đừng có kêu oan.” Lục Dục tiếp tục khinh miệt.
“Hừ, Lục Dục đừng cuồng ngôn.” Sơn hừ lạnh.
“Chờ bọn họ đánh chết đối thủ sẽ tới đây hội quân, đó chính là giờ chết của ngươi.”
“Vậy thì phải xem ta giết chết các ngươi trước hay bọn họ tới đây trước.” Lục Dục tách ra thành sáu cái hắn, mỗi cái đại biểu cho một loại dục tính.
Bọn Sương ngưng mày, trước đây Lục Dục không có chiêu này.
“Các ngươi chỉ là một lũ cổ hủ, tư duy nông cạn.” một cái Lục Dục nhếch mép cười nói: “Cố chấp nhất nhất, đại đạo là căn nguyên vũ trụ vạn vật, mà vạn vật biến hóa đa đoan, các ngươi mấy tỷ năm rồi vẫn mấy cái chiêu quèn đấy, ta nhìn cũng thấy chán mắt.
Ta bây giờ sẽ cho các ngươi biết như thế nào vật dụng đại đạo.”
“Thật sao? ta cũng muốn xem thế nào.” Đúng lúc này có tiếng nói từ xa vang đến.
Đám người ngưng mắt nhìn.
Tôn Kỳ cùng Hỏa Hỏa đạp không thong dong từng bước.
“Nhân Tổ, Hỏa Tổ.” bọn hắn ngay lập tức nhận ra.
“Ngươi vì sao đến đây?” Lục Dục hỏi.
“Ngươi không phải đang muốn kéo thêm người sao? bọn ta đến rồi đây.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Lục Dục dùng ngôn chiến thôi, thật không có ý đó, hắn lạnh lùng:
“Nhân Tổ, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần thiết phải tham gia.”
Tôn Kỳ cười cười.
Lục Dục tiếp tục thuyết phục:
“Ngươi muốn con người quật khởi, chuyện này cũng không có gì, hợp tác với bọn ta, ngươi sẽ được như ý.”
“Ngươi lấy cái gì mạnh miệng như vậy?” Tôn Kỳ hiếu kỳ hỏi.
“Thủ lĩnh… thủ lĩnh bọn ta đã đạt tới tình trạng sáng thế, cuộc chiến này bọn ta chắc chắn thắng lợi.” Lục Dục lật bài, hắn cần tranh thủ thời gian, Tôn Kỳ xuất hiện là cái biến số không mong muốn.
— QUẢNG CÁO —
Bọn họ tính toán từ nguyên thủy đến nay, trăm tính ngàn tính, không ngờ lại lòi ra cái Nhân Tổ, mà Nhân Tổ này còn không phải là Nhân Tổ ban đầu.
Tên này là tự thành Nhân Tổ.
“Nếu ngươi đã chắc chắn thắng, vậy thêm hai bọn ta cũng không có gì, đúng không?” Tôn Kỳ cười nhạt.
“Hừ, ta tưởng ngươi hậu thiên thành đạo sẽ biết biến hóa, thông minh sáng suốt, không ngờ cũng ngu ngốc như cái đám này.” Lục Dục hừ lạnh.
“Ngươi đây là tự tìm đường chết, vĩnh bất siêu sinh.”
“Nhưng nếu ngươi nghe lời ta…” Lục Dục nở nụ cười dụ hoặc, Lục Dục Đại Đạo bao trùm.
Trước mặt Tôn Kỳ, hư không đột nhiên hóa suối mát, có mười cô thiếu nữ đang tắm, thân hình nửa ẩn nửa hiện, xinh đẹp vô cùng không thua kém gì Thần Nữ, thậm chí còn nhiều một cỗ nhân vị, đối với Tôn Kỳ càng tăng thêm dụ hoặc.
Thân hình có lồi có lõm, từng phân từng tấc đều chuẩn mực, tướng mạo xinh đẹp.
Đây là Hình Mạo Dục.
Chị em chơi đùa, tiếng cười thánh thót, tiếng nói dịu dàng, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước tung tóe khiến người sinh lòng yêu mến.
Đây là Thanh Ngữ Dục.
Dòng nước trong vắt, tóc đen bồng bềnh, da trắng như sữa, môi đỏ như son, lá vàng nhẹ trôi theo dòng.
Đây là Sắc Dục.
Mười vị mỹ nữ đẹp nhưng không thoát tục, từng cái nhếch mép, nhướng mày, khóe mắt long lanh, hàm răng trắng, đều gợi lên trong lòng người lửa nóng.
Đây là Nhân Tượng Dục.
Làn da trắng sáng, trơn láng mịn màng, đàn hồi co giãn, nảy tưng tưng.
Đây là Tế Hoạt Dục.
Có thiếu nữ ngồi nghiêng bên bờ suối, lụa mỏng che thân, có thiếu nữ ngồi trên tảng đá lấy chân nghịch nước, có thiếu nữ đuổi bắt nhau nô đùa.
Đây là Oai Nghi Dục.
Sáu loại thân dục đồng loạt đối với Tôn Kỳ công kích.
Một vị thiếu nữ thấy hắn, mỉm cười, bước ra khỏi làn nước, thân hình ẩm ướt, từng giọt nước chảy dài từ cổ xuống chân, nàng đứng trước mặt hắn, giọng nói êm dịu cuốn hút:
“Chỉ cần công tử cúi đầu, không chỉ bọn ta, nữ nhân trong thiên hạ đều là của công tử.”
“Ngươi chắc chứ? ngươi có quyền gì với tất cả nữ nhân trong thiên hạ?” Tôn Kỳ mỉm cười hỏi lại.
Mỹ nữ cười yểu điệu.
“Ta có quyền trên mọi giống loài, chỉ cần ngươi cúi đầu…”
Những thiếu nữ xung quanh cũng quay đầu nhìn hắn, giọng nói như mật ngọt rót vào tai:
“Cúi đầu!”
“Cúi đầu!”
“Cúi đầu!”
Tôn Kỳ mỉm cười, tâm bất động, đưa ra bàn tay, thiếu nữ kia ngoan ngoãn hợp tác ưỡn cao ngực.
Nhưng mà… bộp! Tôn Kỳ chụp vào đầu nàng, cười gằn:
“Ngươi không thể cho thứ ngươi không có.
Tất cả Nhân tộc đều là con cái của ta.”
Tôn Kỳ nhấn mạnh tay… bành! thân xác thiếu nữ nổ tung.
Những thiếu nữ còn lại, sắc mặt biến dạng hung ác, thét lên một tràng dài chói tai, đồng loạt bay tới tấn công.
Tôn Kỳ tay chém vào hư không.
Bành bành bành… kiếm khí xé nát mấy thiếu nữ.
“Ngu ngốc!” các ảo ảnh lại xuất hiện.
“Ngươi đã rơi vào Lục Dục Thế Giới, vĩnh viễn không thể nào thoát ra được, ngươi sẽ trầm luân bên trong thế giới, trở thành chất dinh dưỡng cho lục dục.”
Các ảo ảnh vờn quanh Tôn Kỳ, hương sắc diễm lệ.
“Ngươi chỉ là một cái hậu thiên sinh linh làm sao có thể chịu được cám dỗ của lục dục.” Lục Dục cười nhạt.
Tôn Kỳ bước đi thong dong, sắc trần tình dục không thể mê hoặc được hắn.
Hắn đưa tay vung vẩy, đơn giản cắt chém các ảo ảnh.
Lục Dục cũng không vội vàng, tiếp tục thi pháp.
Tôn Kỳ đi một vòng trong Lục Dục Thế Giới, cười nhạt, hắn đã tìm được.
Đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tôn Kỳ xuất thủ, nhanh hơn cả ánh sáng.
Phốc! bàn tay hắn chọc vào sinh thể.
Lục Dục Thế Giới ầm ầm sụp đổ, Lục Dục không thể nào tin được, cúi đầu nhìn bàn tay Tôn Kỳ xuyên qua ngực chụp lấy trái tim mình.
“Ngươi… ngươi làm sao có thể?” Lục Dục sững sờ, miệng ọc ọc phun đạo khí.
Tôn Kỳ cười nói:
“Nếu bình thường đánh nhau, ta còn phí chút công phu.
Nhưng ngươi lại chọn dùng lục dục vây khốn ta, ngược lại cho ta cơ hội.”
Tôn Kỳ thu tay, phốc! Lưu Ly Tâm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Không biết còn có cứu được không?” hắn lẩm bẩm.
Khả năng rất khó! Lục Dục không phải kẻ ngốc, sẽ không để Thập Dương lưu lại ý thức, chỉ là không biết hắn đã luyện hóa Lưu Ly Tâm đến mức nào.
Tôn Kỳ phất tay, đưa Lưu Ly Tâm ra ngoài.
Vũ trụ tinh không, một viên sao chổi vượt ngang tinh không, rơi vào trong mặt trời.
Tôn Kỳ thở dài, sống hay không phải xem chính ngươi, tương lai xa Lưu Ly Tâm có thể sẽ lại sinh ra sinh mệnh, nhưng đó chưa chắc là Thập Dương.
Lục Dục mất đi Lưu Ly Tâm, coi như mất đi chỗ hội tụ đại đạo, thực lực giảm mạnh.
Hắn hoảng sợ, không dám lưu lại một giây, cấp tốc bỏ chạy.
Nhưng mà bọn Vũ há có thể cho hắn cơ hội đó, bọn họ đồng loạt ra tay đánh Lục Dục tan thành mây khói.
Ý thức Lục Dục không bị đánh giết mà bắt lại giam vào Địa ngục.
Lục Dục Đại Đạo phiêu tán vào thiên địa nhưng đúng lúc này giống như có một cỗ hấp lực, cuốn lấy Lục Dục Đại Đạo.
Tôn Kỳ nhướng mày, lại là chuyện gì nữa, Thiên Thần chết đều là như vậy sao? có lẽ đi.
Hắn cũng không trên vấn đề này xoắn xuýt quá nhiều.
“Đa tạ Nhân Tổ giúp đỡ.” bọn Vũ nói lời cảm ơn.
“Chuyện nên làm.” Tôn Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Mấy vị có biết Trật Tự và Kẻ Phản Bội đang ở đâu?”
“Bên kia!” Vũ chỉ tay về một hướng.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn theo.
“Nhân Tổ muốn qua đấy sao?” Sương lên tiếng hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu.
“Không nên! Thủ lĩnh chiến trường, rất nguy hiểm, theo bọn ta đi bắt bọn kia tốt hơn.” Sơn đề nghị.
— QUẢNG CÁO —
“Ta muốn mở rộng tầm mắt một chút, không nhất thiết phải tham chiến, hẳn là không vấn đề gì.” Tôn Kỳ tiếp tục kiên trì.
“Nếu ngươi đã nói vậy…” Vũ búng tay một cái, một giọt nước lơ lửng bay lên.
“Đi theo nó, nó sẽ dẫn ngươi đến chỗ thủ lĩnh.”
“Đa tạ.” Tôn Kỳ chắp tay.
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Vũ khách sáo.
Hai bên nhanh chóng chia tay.
…
Tại một nơi nào đó, Trật Tự cùng Quang Minh đang đại chiến.
Trật Tự lúc này tay trái nâng Cán Cân Công Lý, tay phải cầm Nghiệp Hỏa Kiếm.
Thẩm Phán Chi Kiếm đã bị hủy, Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm hắn cũng không dám dùng nữa, bởi vì Quang Minh đã có thể thôn phệ vạn đạo, dùng Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm chẳng khác nào bánh bao đánh chó, ném đi bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Quang Minh lúc này tình trạng cũng không tốt lắm, hắn còn chưa khôi phục thân thể, cơ thể hay vẫn là Vũ Nguyên.
Quang Minh Chi Miện đã đúc lại nhưng còn thiếu một mẩu đang nằm trong tay Trật Tự khiến nó không phát huy được toàn lực.
Chiến sự lúc này chính là Trật Tự đè Quang Minh đánh, dùng Cán Cân Công Lý áp chế, dùng Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt.
Quang Minh mặc dù bị ép cũng không lo lắng, hắn đang từng bước thôn phệ vạn đạo, thời gian càng lâu, hắn sẽ càng mạnh.
Oanh! Quang Minh bị Trật Tự một kiếm chém bay.
Quang Minh đụng phải một khối thiên thạch, khiến nó vỡ nát, khóe miệng chảy máu, cơ thể này chung quy quá yếu.
Trật Tự được thế không buông, một bước phóng tới, Cán Cân Công Lý