Thực ra, Diệu Nhi cũng chỉ mới đến quán thôi.
Cô vẫn chưa nghe được câu chuyện mà cậu nói với chú mèo trắng.
Cô chỉ nghe thấy cậu ta muốn xiên mèo của cô làm lẩu thôi, mấy cái khác thì cô không biết.
Mà kể ra cũng phải, Y Nhiên không thích cậu ta cũng là vì cái tính trẻ trâu thích đánh nhau của cậu ta thôi.
Cái mặt thì đẹp rồi đấy những mà cái tính thì...cạn ngôn.
Diệu Nhi rất muốn nói ra suy nghĩ này của mình, những nhìn cậu ta buồn như thế, cô đành lựa lời an ủi: “Đừng có ủ rũ nữa, Y Nhiên lấy chồng cũng là chuyện tốt mà, cậu buồn cũng đâu có ích gì, đúng chưa? Thay vào đó hãy chúc phúc cho cậu ấy đi."
“À, quên nói với cậu, Lý Y Nhiên cưới Nhan Lục Tần đấy."
Nghe tới đây, Diệu Nhi hoá đá luôn.
Cô không ngờ người bạn thân của mình lại sắp kết hôn với cái tên tổng tài Nhan Lục Tần máu lạnh, vô tình.
Cô có ấn tượng rất xấu với anh là bởi vì khi còn bé, cô đã từng tỏ tình với anh một lần những lại bị từ chối một cách phũ phàng.
Đã thế, anh còn chê cô một cách thậm tệ:
“Đã xấu xí thì đừng bao giờ đi tỏ tình, cô không xứng và tôi không có hứng thú.”
Từng câu từng chữ mà anh nói ra đều như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Diệu Nhi.
Một phần là do bị từ chối tình cảm, còn một phần là cô nghe đồn thổi từ bạn bè rằng Nhan Lục Tần là người đồng tính.
Anh ta thích con trai chứ không phải con gái.
Điều này cũng đủ để khiến cô quyết tâm ngăn cản cuộc hôn nhân ngang trái này của Y Nhiên.
Diêu Nhi đập mạnh xuống bàn, hét lớn: “Sao bao nhiêu đàn ông tốt như thế, mà cậu ấy lại chọn tên Nhan Lục Tần vậy hả? Cậu nói đi, tại sao?”
Ngọn lửa tức giận cháy hừng hực trên người Diệu nhi khiến Võ Nhị nam sỡ hãi lùi về sau vài bước, “Ai biết đâu, mình cũng đang thắc mắc đây nè.”
Cô nhận thấy rằng, dù có tức giận đi chăng nữa thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Bèn nghĩ cách cứu vãn tình hình trước mắt.
Nếu Võ Nhị Nam đã thích Y Nhiên như vậy thì lợi dụng gia thế nhà cậu ta, lật đổ nhà họ Nhan, cướp lại Y Nhiên là xong.
Nghĩ thì dễ còn làm được hay không lại là một chuyện khác.
Diệu Nhi liền hỏi ý kiến của cậu:
“Cậu có muốn đi cướp dâu không?”
Võ Nhị Nam không đắn đo mà trả lời luôn: “Có chứ sao không, nhưng mà không biết Y Nhiên có chịu đi cùng mình hay không thôi.”
Diệu Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chắc chắn là cậu ấy bị ép phải kết hôn đấy.
Cậu thấy đó, từ trước đến nay chúng ta đã thấy Y nhiên đi với tên đó bao giờ đâu.”
Võ Nhị Nam cũng gật gù đồng ý, “Phải ha, hay tối nay chúng ta cũng đến bệnh viện hỏi rõ ràng xem sao?”
[…]
Màn đêm đã buông xuống, ánh mặt trời đã tắt hắn thay chỗ cho mặt trăng