Anh ta trả lời mà không hề suy nghĩ gì, làm cô cũng khó mà mở lời nói tiếp.
Nếu không nhờ anh ta đi cùng cô thì chắc mọi người trong gia tộc sẽ không tin là cô đã đính hôn.
Lý Y Nhiên đành phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục nói:
“Hôm nay tôi phải về nhà để giải quyết về việc chia tài sản, tôi cần anh đi cùng tôi làm chứng nữa.”
Nhan Lục Tần đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt của anh mờ ám vô cùng, nhìn giống như một con sói đang rình mò thức ăn của mình vậy.
Hai tay anh đan lại với nhau rồi đặt lên bàn, giọng nói trầm lắng lại cất lên:
“Ha, nếu tôi đi cùng cô thì tôi sẽ được gì?”
Nhan Lục tần đúng là một con cáo già gian xảo, anh ta biết thừa cô sẽ mở lời cầu xin sự giúp đỡ của anh ta nên mới nhân cơ hội này mà bắt cô trao đổi một cái gì đó.
Cô cũng biết trước anh ta sẽ đòi hỏi như thế, bèn đưa ra một bản hợp đồng nho nhỏ:
“Sau khi lấy được quyền thừa kế, tôi sẽ hợp tác với công ty của anh, cùng nhau phát triển.”
Nhan Lục Tần cầm tờ giấy lên đọc.
Mặc dù điều kiện trên hợp đồng vô cùng hợp ý của anh, nhưng theo nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Nhan Lục Tần là không bao giờ tin tưởng bất kì ai và cũng không bao giờ để bên mình chịu thiệt hơn so với người khác.
Với lại bản hợp đồng này chưa có con dấu chứng nhận của nhà họ Lý thì làm sao mà anh yên tâm được.
Nhan Lục Tần đưa tờ giấy cho Phúc Hạo rồi nói tiếp: “Chuyện hợp đồng thì bàn sau đi, khi nào cô lấy lại được công ty rồi hẵng bàn.
Con người tôi không bao giờ muốn chờ đợi, vậy nên Phúc hạo sẽ đi cùng với cô thay cho tôi.
Tối nay, tôi sẽ đòi lại sự thiệt hại về nhân công này của mình.”
Lý Y Nhiên cảm thấy thứ mà Nhan Lục Tần muốn lấy chắc chắn không đơn giản là tiền bạc hay vật chất, bởi anh ta giàu mà, đâu có thiếu cái gì đâu.
Dù vậy, để có thể thuận lợi thừa kế tài sản của ba mình chỉ có nước là chịu đựng thôi.
Cô đành miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của anh.
“Được rồi, cảm ơn anh đã đồng ý giúp đỡ.”
Nhan Lục Tần kiêu ngạo rời đi, anh không thèm đáp lại cô một lời nào cả.
Điều này cũng hay thường xảy ra với cô, nên cô cũng chẳng để tâm nhiều.
Lý Y Nhiên nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình.
Sau đó, cô cùng Phúc Hạo trở về căn nhà cũ.
Đứng trước chiếc cổng lớn quen thuộc mà bao năm qua cô hay đi qua, cũng hay nhìn thấy.
Đằng sau nó chính là căn nhà to lớn mà ba mẹ cô đã xây dựng nên.
Nó đã từng rất đẹp, từng rất cuốn hút đối với cô.
Nhưng đó là lúc gia đình ba người yên ấm bên nhau chứ