Món ăn tối dành riêng cho Nhan Lục Tần đã được cô sắp vào đĩa một cách đẹp mắt.
Cô còn đặc biệt gọt thêm vài quả táo để cho anh ta tráng miệng.
Mọi việc cuối cùng cũng đã xong, cô tháo tạp dề ra, chuẩn bị đưa đồ ăn cho anh thì tiếng chuông cửa nhà bỗng vang lên.
Lúc này trong nhà chỉ còn bác quản gia là ở lại, bác ấy liền đi ra mở cửa.
Một giọng nói của người phụ nữ vang lên: “Chào bác quản gia, cháu đến mang chút món ăn tự làm cho anh Lục Tần ăn nè!”
Bác quản gia cũng vui vẻ mời cô vào nhà: “Hàn tiểu thư thật có tâm, mời cô vào trong.”
Hàn Y Tuyết cởi chiếc guốc cao năm xăng ti mét của mình ra, trong tay cầm một hộp đồ ăn bước vào nhà.
Y Nhiên cũng nhiệt tình ra chào hỏi cô:
“Xin chào, cô là bạn của Nhan Lục Tần hả?”
Hàn Y tuyết đứng hình vài giây.
Trước mắt cô là một cô gái có mái tóc màu đen, đôi mắt sáng long lanh, mặc bộ váy hồng nhạt điểm vài bông hoa hồng xinh xắn.
Đây là lần đầu tiên, Y Tuyết thấy có một cô gái lạ ở trong nhà Nhan Lục Tần.
Thỉnh thoảng sẽ có bóng dáng của Giai Tuệ đến chơi nhưng em ấy chẳng bao giờ dám dẫn một người bạn nào khác đến nhà anh trai cả.
Hàn Y Tuyết liền gặng hỏi: “Cô là ai vậy? Tại sao lại ở đây?”
Lý Y Nhiên thong thả ngồi xuống đối diện Y Tuyết, đồng thời mời cô ấy một tách trà nóng, “Cô uống trà đi.
Cơ mà muốn hỏi danh tính của người khác thì vị tiểu thư đây phải mở lời trước chứ nhỉ?”
Thực ra Y Nhiên định nói thẳng luôn thân phận thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Nhan rồi.
Cơ mà, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này làm cô có chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa Y Tuyết và Nhan Lục Tần.
Trước hết vẫn nên hỏi danh tính của cô gái lạ này rồi mới nói tiếp được.
Hàn Y tuyết nâng tách trà lên nhâm nhi.
Trên người cô toát ra sự quý phái của một tiểu thư nhà giàu chân chính.
Đến cả cách cầm ly trà cũng rất chuẩn, làm cho Lý Y Nhiên có chút e ngại về thân phận của mình.
Mặc dù cô cũng là đại tiểu thư của nhà họ Lý, những từ nhỏ đã phải làm nhiều việc khác nhau, bị đánh đập, hành hạ từ ngày này qua ngày khác làm gì có ai dạy cách cầm ly hay ăn uống như thế nào cho giống con nhà quý tộc chứ.
Tuy nhiên, nếu hồi nhỏ đã không học được thì bây giờ cô học là sẽ được thôi.
Sau khi uống một ngụm trà nóng, Y Tuyết mới lên tiếng trả lời cô: “Tôi là đại tiểu thư nhà họ Hàn, có quan hệ thân thiết với công ty của anh Lục Tần.
Có thể nói tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ.”
Hàn Y Tuyết cố tình nói như thế là muốn xem thử phản