Bác quản gia vội vàng chào tạm biệt hai người rồi tức tốc rời đi.
Căn nhà đã trở nên hoang vắng, không còn ai có thể cản trở Nhan Lục Tần xử lí Lý Y Nhiên nữa rồi.
Anh đẩy mạnh cô ngồi xuống ghế đối diện, còn mình thì thong thả ngồi xuống, chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
“Cô muốn chết một cách nhẹ nhàng hay là muốn đền bù tiền?”
Lý Y Nhiên cảm thấy hình phạt của anh quá là nghiêm khắc, bèn nhỏ giọng bác bỏ: “Tôi không muốn chọn, tôi xin lỗi là được chứ gì?”
Nhan Lục Tần nhăn mày, “Một câu xin lỗi mà giải quyết được vấn đề thì sẽ chẳng có nhà tù nữa, cô hiểu chưa?”
Lý Y Nhiên cạn lời.
Câu nói của Nhan Lục Tần thực sự rất có lí, cô không có ý gì để có thể nói thêm được nữa.
Tuy nhiên, mặc dù là cô sai trước nhưng anh ta cũng không nên dựa vào đó mà uy hiếp, bắt nạt cô được.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chuẩn bị nói tiếp nhưng khuôn mặt cau có của anh lúc này làm cho cô không tài nào mà mở lời được.
Không nói chuyện hay giải thích được thì vẫn còn nhiều cách khác.
Cô chợt nhớ đến món cơm chiên đậu hũ vẫn còn ở trong bếp, cô nhanh chóng chuyển chủ đề luôn:
“Anh đói rồi đúng không? Tôi có làm một món rất ngon đó, để tôi vào trong bưng ra cho anh ăn nhé.”
Nhan Lục Tần đang tính nói không cần, thế nhưng tốc độ làm việc của Lý Y Nhiên quá nhanh làm anh chưa kịp mở lời thì cô đã biến mất ngay trước mặt nhanh chóng.
Chỉ vài giây sau, món ăn đã được mang đến trước mặt Nhan Lục Tần.
“Nè, anh mau ăn đi cho nóng.” Y Nhiên nhiệt tình mời anh dùng bữa tối.
Anh đưa mắt quan sát một lượt đĩa cơm mà cô mang đến.
Cơm trắng tinh trộn lẫn với trứng gà, bên trên là đậu hũ chiên được sắp xếp thành một bông hoa vô cùng bắt mắt, bên cạnh đĩa cơm là một đĩa trái cây tươi mát.
Trông cũng khá ngon, nhưng đối với một người khó tính như Nhan Lục Tần thì làm sao có thể dễ dãi ăn một món toàn là thành phần tầm thường như thế được.
Anh quay mặt đi, thể hiện rõ sự ghét bỏ của mình đối với món mà cô làm, “Thật vô vị, cô tự ăn đi.”
Nghe câu nói này của anh khiến cô đứng hình mất vài giây.
Đây tuy là một món ăn đơn giản, nhưng nó lại có đầy đủ chất dinh dưỡng cho một bữa ăn.
Cô thực sự muốn đập cho anh vài phát cho bõ tức.
Cơ mà, nếu cô làm thế thật thì mạng này của cô chắc cũng mất luôn quá.
Lý Y Nhiên đành kiềm chế lại cơn tức giận của mình.
Cô cầm chiếc thìa lên, múc một phần nhỏ trong đĩa ra đưa đến tận miệng cho Nhan Lục Tần.
“Anh ăn thử đi, ngon lắm á.”
Nhan Lục Tần kiên quyết từ chối lời mời của cô, lập tức đứng dậy tránh xa cô vài bước.
Anh đi đến cầm hộp cơm của Hàn Y Tuyết lên rồi nói: