Anh cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị đụng chạm, tức giận hất tay cô ra.
Một tay đẩy cô xuống sàn nhà rồi đứng dậy nhanh chóng.
Ánh mắt của anh sắc lạnh nhìn cô, “Đừng có mà quá đáng.”
Lý Y Nhiên vẫn không tỉnh táo lên được bao nhiêu.
Cơ thể cô lúc này càng rạo rực hơn, đứng dậy áp sát anh vào cửa.
Hai tay cô chống hai bên làm cho Nhan Lục Tần bị kẹt ở giữa.
Cô thở hổn hển, cố nói chuyện với anh:
“Bây...giờ tôi rất khó chịu, tại sao anh lại nhẫn tâm đẩy tôi cơ chứ?”
Đôi mắt long lanh của cô tràn ngập những giọt nước mắt đau thương làm cho Nhan Lục Tần giật mình.
Rõ ràng người từ nãy đến giờ chịu thiệt là anh chứ có phải cô đâu, tại sao bây giờ anh không khác gì kẻ bắt nạt hết vậy? Nhan Lục Tần nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên má của cô.
Anh nhỏ giọng an ủi:
“Tại cô chứ đâu, nếu cơ thể cảm thấy khó chịu thì để tôi kêu Phúc Hạo đưa cô đến bệnh viện, đừng có ở đây làm phiền tôi làm việc.”
Lý Y Nhiên im lặng nhìn anh, bất giác hai tay của cô chạm nhẹ vào khuôn mặt điển trai của anh rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi căng bóng ấy.
Nhan Lục Tần chết lặng trong tích tắc.
Anh lại bị cô cưỡng hôn một cách công khai, thế nhưng anh lại không cảm thấy tức giận hay ghét bỏ cô.
Thay vào đó, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Đôi môi mềm mại của cô làm cho anh chìm vào sự say đắm không thể nào tả nổi.
Cảm giác như đang lênh đênh ngoài vũ trụ rộng lớn vậy.
Cơ thể anh không chịu nghe theo sự điều khiển của anh nữa.
Cánh tay của anh trong vô thức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của Lý Y Nhiên, cánh tay còn lại thì đặt lên mái tóc đen mượt của cô.
Anh đã chìm vào sự ngọt ngào đầy chết chóc này mà ngay cả bản thân anh cũng chẳng ngờ đến.
“Khoan...khoan...đã khó thở quá.” Lý Y Nhiên thở dốc, vội đẩy nhẹ khuôn mặt đang đỏ ửng của anh cách xa cô ra một chút.
Lúc này, Nhan Lục Tần mới ý thức được hành động mà mình đang làm.
Anh không hiểu sao mình lại hành động như một con sói đang thèm khát cơ thể của cô như thế.
Tại sao lại như vậy? Ngay chính anh cũng chẳng thể giải thích được cảm xúc và nhịp đập con tim của mình lúc này.
Anh mệt mỏi gục đầu xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô.
“Cô có biết cô đang làm gì không hả?”
Lý Y Nhiên vẫn rất mơ màng.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh rồi đáp: “Ha, chắc là đang quyến rũ anh chăng?”
Hành động bạo gan của cô cùng với câu nói không hề suy nghĩ dù chỉ là một chút làm cho Nhan Lục Tần càng khó xử hơn.
Sợi dây lí trí của anh đã đứt hẳn, không thể nối lại được nữa.
Lập tức, Nhan Lục Tần nhấc bổng cô lên cao bằng hai tay của mình.
Anh bế cô ngồi lên bàn làm việc gần đó.
Anh