Sáng hôm sau, mặt trời cũng đã dần ló dạ.
Ánh nắng chiếu qua từng khe cửa bảo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Tiếng chim kêu vang vọng cả khu vườn, chúng cùng nhau hát ca và kiếm mồi.
Lý Y Nhiên cũng tỉnh giấc theo bản năng dậy sớm.
Cô từ từ mở đôi mắt của mình, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo.
Y Nhiên dụi mắt một lần để có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Thế nhưng đập ngay vào mắt cô là một thân hình vạm vỡ của Nhan Lục Tần cùng với cơ bụng tám múi siêu đỉnh.
Chuyện gì đã xảy ra? Đây không phải sự thật.
Tâm trạng cô bắt đầu rối loạn.
Cô không thể nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại nằm chung giường với tảng băng này? Y Nhiên lại dụi mắt thêm vài lần nữa, bởi cô nghĩ đây chỉ là do mình hoa mắt mà thôi.
Cho dù cô có dụi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Khuôn mặt điển trai của Nhan Lục tần vẫn ở trước mặt cô rất rõ ràng và chân thực.
Làn da trắng mịn, lông mi cong vút cùng với đôi môi quyến rũ làm cho Lý Y Nhiên đỏ hết cả mặt.
Cô chuyển dời ánh mắt xuống cơ bụng tuyệt đẹp của anh.
Thực sự phải công nhận là thân hình của anh rất đẹp.
Trong vô thức, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào cơ bụng cứng rắn ấy.
Cảm giác thật tuyệt, giống như cô đang ở thiên đường vậy.
Bất chợt một bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay của cô.
“Tỉnh rồi? Sờ đã không?”
Lý Y Nhiên giật mình, rút tay về.
Cô lắp bắp giải thích: “Xin lỗi, tôi không cố ý dở trò lưu manh với anh đâu, thật đó.”
Nhan Lục tần thở dài, “Tôi tin mới lạ.”
“Thật mà, anh phải tin tôi chứ.”
Cô ngại ngùng luống cuống hết cả tay chân.
Nhan Lục Tần vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng đó, nhìn cô một cách dè dặt.
Không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Bất chợt, tâm trí Y Nhiên đột nhiên nhảy số.
Đãng nhẽ người nên giải thích phải là Nhan Lục Tần mới đúng, sao lại là cô lúng túng?
Lúc này, Nhan Lục Tần vẫn rất bình thản nhìn cô ngại ngùng, quằn quại như một con giun ở trong lòng mình.
Trông thật dễ thương, làm anh bất giác bật cười.
Tiếng cười tuy nhỏ nhưng vì khoảng cách của hai người rất gần nên vẫn nghe rất rõ.
Lý Y Nhiên trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn anh một cách nghiêm túc:
“Anh còn cười được à? Nói đi, hôm qua anh đã làm gì tôi rồi hả?”
Nhan Lục tần chau mày, nhìn cô một cách khó hiểu.
“Cô nói vậy là sao? Hôm qua rõ ràng là cô chủ động leo lên giường của tôi.”
Lý Y Nhiên hoá đá vài giây, cô cố gắng vặn óc suy nghĩ và nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào thì tâm trí bây giờ của cô vẫn là một khoảng trắng.
Cô nhanh chóng ngồi bật dậy, thoát khỏi vòng tay của Nhan Lục Tần.
Y Nhiên kéo chăn lại che đi cơ