Lý Y Nhiên thẳng thừng từ chối anh: "Thôi khỏi, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này, anh không cần động tay vào đâu."
Nhan Lục Tần cũng chẳng nói gì thêm.
Anh lại tiếp tục công việc của mình, lấy khăn lau khuôn mặt xinh xắn của cô một cách tỉ mỉ.
Hai người bất ngờ chạm mắt với nhau.
Lý Y Nhiên vội vàng lẩn tránh đôi mắt hồng ngọc ấy.
Cứ mỗi lần nhìn vào nó là trái tim cô lại đập liên hồi gợi cho cô lại những kí ức xấu hổ vào tối hôm qua.
Điều này lại làm cho Nhan Lục Tần cảm thấy không vui.
Anh dùng hai tay của mình giữ chặt khuôn mặt của cô lại rồi chất vấn cô:
"Tại sao lại né tránh tôi? Cô sợ tôi à?"
Lý Y Nhiên ngại đến nỗi nhắm luôn đôi mắt của mình lại, "Không có, sao tôi phải sợ anh chứ! Chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt xíu thôi!"
Đôi môi căng mọng của cô cứ như có sức hút gì đó đối với Nhan Lục Tần làm anh không thể kiềm chế được mà đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy.
Lần này cô cũng chẳng thèm phí sức đẩy anh ra nữa mà thay vào đó, cô lại phối hợp với anh rất nhịp nhàng.
Cô khoác hai tay của mình lên cổ của anh làm cho Nhan Lục Tần giật mình, dừng luôn hành động mà anh đang làm.
Trán của hai người vô tình chạm vào nhau.
Hơi ấm của cô dần làm cho anh càng say đắm hơn.
Khuôn mắt lạnh lùng cũng đã tan chảy, trở nên đỏ ửng hơn bao giờ hết.
[...]
Chiếc xe màu đen kiểu mới đã dừng chân trước nhà thờ lớn nhất thành phố.
Phúc Hạo nhanh chóng xuống xe mở cửa cho sếp và phu nhân.
Lý Y Nhiên mặc một bộ váy cưới vô cùng sang trọng, bên trên điểm một vài bông hoa hồng xinh xắn với những viên ngọc trai đáng giá ngàn đô.
Lúc này, trông cô không khác gì một nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Xinh đẹp, tươi sáng và yêu kiều.
Nhan Lục Tần cũng chẳng kém cạnh gì.
Anh mặc bộ vét được thiết kế riêng, kiểu dáng cũng rất đặc biệt, tôn lên vóc dáng vạm vỡ của anh.
Lý Y Nhiên khoác tay Nhan Lục Tần, từng bước đi vào nhà thờ trước mắt.
Xung quanh không hề có một bóng người nào cả.
Chỉ có Phúc Hạo lóc cóc đi theo đằng sau kéo váy cho Lý Y Nhiên.
Cánh cổng nhà thờ mở ra, bên trong là hàng trăm chiếc ghế gỗ được xếp thẳng tắp với nhau, thế nhưng chẳng có ai ngồi ở đó cả.
Trước mắt họ là một vị linh mục mặc bộ đồ màu trắng, trong tay cầm một quyển sách lớn đang đứng chờ họ.
"Cô dâu có nguyện ý ở bên cạnh chú rể cho dù ở trong hoàn cảnh nghèo khổ hay ốm đau không?"
Lý Y Nhiên đưa mắt liếc nhìn Nhan Lục Tần ở trước mắt.
Anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô từ nãy đến giờ, dường như chưa chớp mắt lần nào cả.
Điều này làm cho cô có chút căng thẳng mà lắp bắp trả lời: "Tôi...!nguyện...!nguyện...!ý."
Biểu hiện của cô làm cho Nhan Lục Tần cũng phải bất lực mà