Tuy đã vặn óc suy nghĩ rất kĩ càng, nguyên liệu thì cũng đã lấy ra, tuy nhiên cô vẫn chưa xác định nên nấu món gì.
Bất chợt một giọng nói vang lên làm cho cô giật mình:
“Sao cô nấu lâu vậy? Tôi chơi xong một ván game rồi mà cô còn chưa nấu xong nữa.”
Lý Y Nhiên quay người lại nhìn.
Hoá ra là cậu nhị thiếu gia của nhà họ Nhan đây mà.
Mặc dù đang nói chuyện với cô nhưng đôi mắt của cậu ta vẫn dán chặt vào cái điện thoại yêu quý của mình.
Bây giờ cô mới để ý, cậu ta có đôi mắt màu xanh lá y chang mẹ của cậu.
Mái tóc thì lại có màu hoàng kim trông rất bắt mắt, nhìn cũng khá là đẹp trai.
Tuy nhiên nhìn cái hành động ôm khư khư cái điện thoại thì chắc thuộc dạng ăn bám rồi.
Nhưng mà dù sao cậu ta cũng là em trai của Nhan Lục Tần, nên cô cũng phải hỏi thăm một chút.
“Nè, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu ta vẫn dán mắt vào cái điện thoại mà hời hợt trả lời: “19 tuổi.”
“Vậy tính ra cậu bé hơn tôi nhiều mà, phải gọi là chị nghe chưa, đừng có học cái thói bá đạo tổng tài kiêu ngạo như anh trai cậu.”
Nhan Nghiên Hiên im lặng chơi game.
Lý Y Nhiên cũng biết được là cậu ta đang phớt lờ những lời mà cô đang nói.
Cô cũng thèm để bụng, tiếp túc nấu ăn.
“Vậy mình sẽ làm bánh flan cho bà ấy đi nhỉ?”
Cô bắt đầu công đoạn làm bánh của mình.
Đập vài quả trứng vào tô, sau đó đổ sữa tươi vào, khuấy đều tay rồi đem đi hấp.
Tiếp theo cô dùng đường làm caramen làm lớp phủ bên trên bánh.
[…]
Trong một căn phong rộng lớn, có cánh cửa sổ lớn, làn gió nhẹ nhàng thổi rèm cửa bay phấp phới.
Không khí trong phòng cũng rất thoáng mát.
Đây chính là phòng riêng dành cho bà ngoại của Nhan Lục Tần.
Bà ấy đã ngoài tám mươi tuổi.
Nếp nhăn của thời gian đã xuất hiện rất nhiều trên khuôn mặt của bà, đôi mắt cũng đã khá mờ nên phải đeo thêm một chiếc kính lão để có thể nhìn rõ được cháu trai của mình hơn.
Bà ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của anh, giọng nói vô cùng trầm ấm: “Cháu ngoan, cuối cùng cũng chịu lấy vợ rồi nhỉ? Bà đã rất mong chờ đám cưới của cháu đấy.”
Nhan Lục Tần mỉm cười đáp: “Vâng, hay là bà đi cùng cháu đi, đừng ở đây nữa.
Như vậy hai bà cháu chúng ta sẽ được gặp nhau mỗi ngày.”
Bà lão lắc đầu từ chối.
Bà chuyển dời ánh mắt về phía cửa sổ bên cạnh mà thều thào nói: “Không đâu, đây là nhà của bà, nó có những kỉ niệm đẹp giữa bà và ông cháu.” Bà ấy thở dài, “Cháu thấy đó, từng cành cây, ngọn cỏ ở phía dưới lầu đều là bà và ông cháu cùng nhau trồng, nên bà sẽ không đi đâu hết.”
Khuôn mặt Nhan Lục Tần thoáng chốc đượm một nét buồn tủi.
Anh cũng