Nhiếp Thi Tú vòng tay ra sau cổ, tháo sợi dây chuyền cả tỉ bạc của mình ra.
Sợi dây chuyền được làm bằng vàng nguyên chất, mặt dây chuyền lại là một chiếc chìa khóa bằng bạc lấp lánh.
Bà ta lấy chìa khóa ra ném cho người hầu đối diện.
"Ngươi vào phòng ta mở chiếc két sắt bằng bạc ra, lấy di chúc đưa cho nó đi."
Người hầu ấy tên Hâm Dao, là hầu nữ thân cận nhất của Nhiếp Thi Tú.
Cô ta biết rõ từ tính cách đến chỗ giấu đồ vật quý giá của bà ta nên Nhiếp Thi Tú giao chìa khoa cho cô ta cũng hoàn toàn là hợp lý.
Hâm Dao lập tức chạy về phòng của bà chủ để lấy di chúc.
Chỉ một lúc sau, Hâm Dao đã quay trở lại, trên tay là một tờ giấy màu vàng nhìn khá cũ kĩ.
Có lẽ, ba cô đã viết cái di chúc này từ rất lâu rồi.
Hâm Dao từ từ tiến lại gần Lý Y Nhiên, đưa thẳng tờ di chúc về phía cô, cả người thì lo sợ nghiêng hết cỡ ra đằng sau.
Cô ta lắp bắp: "Tiểu...!tiểu thư, thứ cô cần tôi đã đưa đến rồi đây ạ!"
Lý Y Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, chỉ vài phút trước còn rất hênh hoang hất chậu nước vào mặt cô, giờ thì sợ tới nỗi không dám chạm vào cô dù chỉ là một chút.
Đúng là nhát gan!
Lý Y Nhiên giựt lấy tờ di chúc rồi đẩy mẹ kế về phía cô người hầu, khiển cho cả hai mất thăng bằng ngã lăn xuống sàn.
Nhiếp Thi Tú loay hoay đứng dậy dưới sự giúp đỡ của người hầu còn lại.
Bây giờ bà ta không còn sợ hãi như lúc nãy nữa, miệng lại bắt đầu khẩu nghiệp:
"Con nhỏ chết tiệt, mày dám uy hiếp tao chỉ để lấy cái tờ di chúc rách nát này thôi sao? Đúng là ngu xuẩn mà!"
Lý Y Nhiên không hơi đâu cãi tay đôi với bà ta nữa, liền lấy ra một con ấn mới từ trong gối ra, ấn vào tờ giấy đăng kí kết hôn mới làm tối qua.
Xong xuôi cô cẩn thận kẹp nó lại với tờ di chúc.
Nhiếp Thi Tú hoảng loạn trong chốc lát, ba ta dụi dụi hai mắt của mình vài lần để xác thực xem có phải mình đã hoa mắt mà nhìn nhầm không, nhưng dù có nhìn đi nhìn lại cả trăm lần thì vẫn không thay đổi được sự thật trước mắt bà ta.
Một tờ giấy đăng kí kết hôn không nên có đang ở trong tay của Lý Y Nhiên khiến bà ta sốc tới nỗi hai chân đứng không vững nữa, phải nhờ sự giúp đỡ của Hàm Dao mới có thể đứng trụ lại.
Nhiếp Thi Tú cố gắng chấn an tinh thần của mình rồi quay sang chất vấn cô:
"Mày lấy đâu ra cái tờ giấy đăng kí kết hôn đó? Có phải mày nhờ người ta làm giả đúng không?"
Lý Y Nhiên không nhịn được mà phải bật cười trước khuân mặt trắng bệch của bà ta, "Ha! Ha! Ha! Tôi mà có khả năng làm giả được giấy kết hôn sao? Bà đã quá xem trọng tôi rồi đây!" Cô giơ tờ giấy màu đỏ ra trước mặt bà