Không khí căn phòng im lặng đến lạ thường, tiếng nhịp tim đập vô cùng lớn và ngày càng nhanh hơn.
Nhan Lục Tần bị xuân dược kích thích dục vọng, làm anh không thể nào tách ra khỏi người Lý Y Nhiên được.
Cánh tay anh ngày càng ôm chặt lấy cô hơn, bàn tay anh cứ luẩn quẩn từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể của cô.
Lý Y Nhiên cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn nông cháy của anh, cô cắn mạnh vào môi Nhan Lục Tần.
Mùi máu bắt đầu nồng lên, chảy xuống cằm của cô.
Cơn đau ập đến, thần trí anh dần tỉnh táo trở lại.
Đôi mắt hồng ngọc của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Lý Y Nhiên.
Nước mắt của cô ấy rơi không ngừng làm tim anh có một chút đau lòng.
Khuôn mặt thú dữ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự ăn năn và bứt rứt.
Anh nhẹ nhàng gạt đi những dòng nước mắt ấm ức ấy của cô, giọng nói cũng nhỏ dần lại:
“Xin lỗi, tôi...làm cô sợ rồi đúng không?”
LÝ Y Nhiên trợn tròn hai mắt nhìn anh.
Không phải là hành động của anh làm cho cô sợ hãi đâu, mà thực ra cô chỉ cảm thấy chuyện này quá bất ngờ, làm cô khó mà thích ứng được.
Những hành động thân mật mà anh đang làm với cô lúc này đâu phải là tự nguyện, chỉ là do tác dụng của thuộc mà thôi.
Điều này cô cũng hiểu được và cũng có thể thông cảm cho anh, nhưng không hiểu sao, tâm can cô lại có một chút hụt hẫng.
Lý Y Nhiên thấy anh không còn ham muốn cô nữa, bèn nhanh tay đẩy anh ra, “Tôi thấy anh uống nhiều xuân dược đến như vậy thì ngâm nước lạnh không ổn đâu, nên đến bệnh viện sẽ tốt hơn đấy.”
Nghe câu này của Lý Y Nhiên làm cho anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhanh tay ôm chặt lấy eo của cô lại, ánh mắt trông rất tức giận chất vấn cô:
“Lẽ nào cô định để tôi làm loại chuyện vợ chồng này với người khác?”
Lý Y Nhiên vội vàng phản bác: “Không phải, tôi không có ý này.
Bệnh viện sẽ có thuốc giải thôi, tôi nghĩ vậy.”
Nhan Lục Tần không hề muốn đến đó một chút nào, với lại cơn nóng trong người anh đang càng tăng nhiệt độ lên.
Nhưng bây giờ ép buộc Lý Y Nhiên làm chuyện đó với anh thì có phải tàn ác quá không? Nhan Lục Tần không bày vẻ mặt khó chịu đối với cô nữa.
Khuôn mặt anh vương vài nét đượm buồn, một nỗi buồn tiếc không thể tả thành lời.
Nhan Lục Tần dùng hai tay của mình quay khuôn mặt đỏ ửng của cô đối diện với khuôn mặt buồn rầu của anh.
Đôi mắt rũ xuống nhìn cô, “Tôi không muốn đến đấy, cô không thể giúp tôi được sao?”
Câu hỏi khó này của anh làm cô thực sự bó tay.
Nói dù sao thì cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ dựa trên một tờ giấy mà thôi.
Nếu vượt quá mức tình cảm thì đến lúc phải thực sự chia tay thì rất khó xử đối với cả hai bên.
Mà nếu lỡ như cô có thai thì lại càng khó khăn hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, cô đưa ra một quyết định:
“Tôi không thể, anh cũng