Sáng hôm sau, Nhan Lục Tần cùng với Lý Y Nhiên trở về ngôi nhà của họ.
Hôm nay là ngày chủ nhật, anh đặc biệt ở nhà cùng cô đi du lịch tại hòn đảo riêng.
Đó là một nơi rất đẹp, vây quanh là biển cả xanh thẳm, bầu trời rộng lớn với những cánh chim hải âu đang lượn lờ trên không trung.
Một hòn đảo cả trăm mét chỉ có hai người cùng với một số vệ sĩ chuyên nghiệp khác.
Hai người cùng nhau tắm biển, cùng nhau nằm dài dưới ánh nắng nhẹ nhàng trên bãi cát vàng mềm mại.
Nhan Lục Tần còn trổ tài nướng thịt cho cô ăn.
Mùi thơm ngọt của nó có bay lan man trong gió lớn của biển cả.
Bất ngờ một cơn gió lớn cuốn bay chiếc mũ của cô vào sâu trong rừng.
Y Nhiên cũng không ngần ngại gì mà đuổi theo nhặt lại nó.
“Em đi ra đây một chút, anh cứ nướng thịt đi nhé.” Cô vẫy tay, hét lớn về phía Lục Tần.
“Được, nhớ quay lại nhanh đấy.”
Nhan Lục Tần cũng rất vui vẻ mà cho phép cô rời đi.
Mặc dù đây là một hòn đảo, có diện tích rừng là chủ yếu nhưng các mỗi nguy hiểm đã được anh loại bỏ tất cả nên rất yên tâm về sự an toàn của Y Nhiên.
Cô đi thẳng vào trong rừng rậm, đảo mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của chiếc mũ.
Bất chợt, một bàn tay lạ lẫm đặt lên vai Y Nhiên khiến cho cô giật bắn mình, lập tức quay người lại.
Trước mặt cô lại là Trần Tinh Húc, anh ta mặc một bộ đồ đen kín mít từ đầu đến chân.
Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho cô vô cùng hoang mang.
“Sao anh lại ở đây?”
Trần Tinh Húc liếc mắt nhìn xung quanh một lượt để đảm bảo rằng không có một tên vệ sĩ nào của Nhan Lục Tần ở xung quanh rồi mới yên tâm mà trả lời cô:
“Anh đến tìm đồ của ba em, ông ấy đã giấu nó trên hòn đảo này trước khi bị giết.”
Lý Y Nhiên tiếp tục gặng hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”
“Tối hôm qua nhận được tin tình báo, nên anh mới đến đây.
Em biết mà chẳng có lý do gì mà ba em lại bị giết cả, nó không đơn giản là để xâm chiếm tài sản của nhà em đâu.”
Nghe câu nói này của anh, Lý Y Nhiên rơi vào trầm lặng.
Quả thật lời anh ta nói không hề sai.
Một danh nhân tài giỏi như ba cô chẳng thế nào mà chết một cách đơn giản như thế được.
Chỉ có thể có một giả thuyết được đề ra lúc này đó chính là ba cô đã biết được bí mật của tên sát nhân, rồi giấu nó đi mà thôi.
Lý Y Nhiên cũng không ngần ngại mà tham gia cuộc tìm kiếm này với Trần Tinh Húc.
Vì không viết chính xác vị trí nên cả hai chỉ có thể dùng máy tìm kim loại, dò xung quanh.
Nhưng với tiến độ như thế này thì khó mà có thể tìm được cái hộp sắt có chứa tài liệu quan trọng đó, ít nhất phải có một kí hiệu đặc biệt để họ có