Ninh Diệu cười ha ha ha vài tiếng, mới phát hiện biểu tình Úc Lễ không quá giống bình thường.
Ngày thường Úc Lễ cái gì cũng không để vào mắt, có loại tư thái đối với vạn sự vạn sự đều hờ hững lại hung ác. Cao cao ở trên, là mùa đông lạnh lẽo, tất cả đều bị đóng băng, khó có thể nhìn ra sự nhiệt tình của Úc Lễ đối với thế gian này.
Nhưng bây giờ, Úc Lễ nửa rũ mi mắt nhìn y, đuôi lông mày tuy rằng còn mang theo ý lạnh, nhưng cỗ ý lạnh kia giống như bị gió xuân thổi qua, có một cỗ bừng bừng sinh khí ở sâu trong cổ.
Ninh Diệu nghiêng đầu: "Ngươi làm sao vậy, là mơ thấy chuyện gì vui vẻ sao?"
Úc Lễ vươn tay, vì thế con chim mập nhảy lên lòng bàn tay.
Lông xù - nhúm, vừa nhỏ vừa ấm áp.
"Đích thật là có chuyện vui vẻ, " Úc Lễ thu tay lại, đặt ở trước người mình, "Bất quá, không phải mơ."
Không phải một giấc mơ, nó là một thực tế có giá trị hơn một giấc mơ.
Ninh Diệu nhảy xuống từ tay Úc Lễ, đáp xuống lồng ngực Úc Lễ. Không đứng vững, ngã - cái mông.
Y cũng lười đứng lên, thuận thế nằm xuống, tiện tay ném hai loại thuốc lên giường.
"Là chuyện gì, nói ra cũng làm cho ta vui vẻ với." Ninh Diệu hỏi.
Úc Lễ cười mà không nói, cuối cùng chỉ nói: "Là thấy ngươi thông minh thông minh như vậy, còn không tốn gì thu được viên thuốc, cho nên vui vẻ."
Nói đến viên thuốc mà mình làm ra, Ninh Diệu cũng cảm thấy rất đắc ý: "Có nó, ta có thể trở về đại phượng hoàng khi cần, dọa tất cả mọi người - nhảy!"
Nghe Ninh Diệu nói như vậy, Úc Lễ cầm viên thuốc kia tới, vươn thần thức nhận dạng - phiên, xác định không độc.
Thuốc không độc, chỉ là khi biến hình cần hao phí đại lượng linh lực, chuyện này cũng không sao, cùng lắm thì hắn truyền tống cho Ninh Diệu là được.
Nhưng những yêu đảm dám tính kế với hắn, khi Ninh Diệu và hắn châm ngòi ly gián, dù sao cũng phải trả giá đắt.
Úc Lễ trả lại viên thuốc cho Ninh Diệu, đồng thời nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì tiếp tục lừa bọn họ xuống, đợi đến khi bọn họ lại mắc câu, đem bọn họ một lưới bắt hết... Loại ác yêu khiêu khích quan hệ của ta và ngươi, gϊếŧ bọn họ, ngươi hẳn là sẽ không oán giận ta chứ?"
Ninh Diệu khiếp sợ ngồi dậy: "Ngươi xem ngươi nói mấy cái gì đây, kẻ xấu thì nên có kết cục xấu, làm sao ta có thể trách ngươi chứ?"
Đôi mắt đen hẹp dài của Úc Lễ hơi nheo lại, đầu ngón tay của hắn vuốt ve trên lông tơ vàng nhạt, cảm thụ được sự mềm mại từ bàn tay.
————
Dựa theo kế hoạch, mỗi ngày Ninh Diệu bắt đầu giả vờ hạ độc Úc Lễ.
Y không biết công hiệu của thuốc độc này là gì, còn muốn tìm cơ hội đưa cho đại phu Yêu tộc xem —— xem, nhưng Úc Lễ cầm thuốc qua đánh giá —— một lát, đã nói cho Ninh Diệu công hiệu thuốc độc.
Thuốc độc này có thể làm cho người ta cả người vô lực, dần dần không thể trích xuất linh lực trong cơ thể nữa, nhưng đáng sợ chính là, bởi vì dược lực sẽ ẩn núp trong cơ thể, người bị hạ thuốc có thể còn vô tri vô giác.
"Sao ngươi cái gì cũng hiểu vậy?" Ninh Diệu thán phục.
Úc Lễ thản nhiên nói: "Thấy nhiều, tự nhiên sẽ hiểu."
Ninh Diệu không biết Úc Lễ đã trải qua chuyện gì trước đó, y chỉ cảm thấy đau lòng, vì thế đem thân thể kề sát dán lên Úc Lễ.
An ủi Úc Lễ xong, Ninh Diệu ném một viên thuốc độc vào ly nước khuấy nhiễu thì thấy thuốc độc rất nhanh tan vào trong nước, chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn nhìn không ra ly nước này đã bị bỏ thuốc độc.
Có thể thấy được yêu làm cho y hạ độc, là thật sự muốn mạng của Úc Lễ.
Ninh Diệu thở phì bưng cốc nước đến góc tường, đổ hết nước bên trong.
Cứ làm liên tục như vậy —— một thời gian ngắn, khi toàn bộ bình thuốc độc sắp bị dùng hết, Ninh Diệu lại mộng du.
Y mở mắt ra, trước mắt không phải Úc Lễ nằm bên cạnh, chính mình cũng không nằm trên mặt giường, mà là đứng thẳng, đối mặt với một con chồn xấu xí.
"Mọi chuyện làm thế nào rồi?" Chồn hỏi.
Sau khi Ninh Diệu phản ứng lại, gương mặt lông xù xù: "Đương nhiên là thuận lợi đem thuốc độc cho hắn uống xuống, ta đã nói rồi, hắn cũng không đề phòng đối với ta."
"Ừm." Chồn gật đầu.
Nó cũng không phải Ninh Diệu nói cái gì thì tin cái đó, nhưng mấy ngày nay bọn họ nó có âm thầm phái yêu quan sát người - yêu này, đích xác cũng nhìn ra được, sắc mặt tu sĩ Nhân tộc càng ngày càng không thích hợp.
Tốt, có vẻ như kế hoạch - rất thuận lợi.
"Ta giúp ngươi làm chuyện, dù sao ngươi cũng phải đem thù lao đáp ứng ta cho ta chứ?" Ninh Diệu lại nói.
Tuy rằng Ninh Diệu muốn thuốc rất trân quý, nhưng việc này quan hệ rất lớn, phía sau còn rất nhiều chuyện cần Ninh Diệu phối hợp. Yêu Vương cũng không đến mức bủn xỉn với mấy viên thuốc, sớm đã lấy rất nhiều viên thuốc lớn đưa chồn, bảo nó gửi cho Ninh Diệu.
"Đương nhiên, đây là cái ngươi xứng đáng." Chồn móc ra một bình thuốc, đưa bình thuốc cho Ninh Diệu.
Ninh Diệu thu thuốc, lại nghe chồn nói: "Những thứ này chẳng qua chỉ là lợi ích nhỏ, nếu như ngươi nguyện ý tiếp tục hợp tác với chúng ta, sẽ có được nhiều thứ tốt hơn, ngươi có nguyện ý không?"
Dụ dỗ xong, chồn không đợi Ninh Diệu trả lời, lại cười lạnh: "Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe chúng ta, nếu không..."
Chồn nói chưa dứt lời, đã cảm giác - một luồng gió lạnh thổi về phía cổ, nó rụt cổ lại, đem những lời uy hiếp còn lại nuốt trở về.
Song Ninh Diệu vốn định đi theo kế hoạch của bọn họ, cho nên mở miệng đáp ứng.
Chồn thần bí bí ẩn lấy tờ giấy ra - cuộn lại, nhìn trái nhìn phải - một lát, sau khi xác định xung quanh không có ai khác, đem giấy mở ra.
Trên tờ giấy này vẽ bản đồ tinh tế, song hiện tại vị trí Ninh Diệu được đánh dấu - điểm, từ điểm này xuất phát, vẽ —— đường làm chỉ dẫn, sau khi rẽ vào địa thế dài mà phức tạp, cuối cùng đến đích.
"Ngày mai chính là đêm trăng tròn, tối mai, ngươi sẽ theo tuyến đường này, đưa hắn đến nơi này." Chồn dùng móng vuốt chỉ chỉ ở điểm cuối, "Nhớ kỹ không?"
Sau khi cho Ninh Diệu xem qua, chồn định đốt bản đồ cơ mật này, nhưng nó còn chưa kịp hành động, quả cầu nhỏ trên mặt đất đã nhảy dựng lên.
"Nhớ không được nha." Trong đôi mắt đen nhánh của con chim mập đầy ủy khuất, còn có chút ẩm ướt, "Chỉ nhìn bằng mắt, làm sao có thể nhớ được đây? Ngươi cố tình bắt nạt ta phải không?"
Chồn cả kinh: "Ta nào có cố ý bắt nạt ngươi, loại bản đồ này không phải đều là nhìn bằng mắt là..."
Không phải tất cả đều nhìn bằng là mắt có thể nhớ, sau đó đốt cháy sao?
Quả bóng màu vàng nhạt thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn động lòng trắc ẩn. Mà trên cổ lại đồng thời không biết vì sao lạnh lẽo, giống như đầu tùy thời sẽ rơi xuống đất.
Thôi, đây chỉ là một con non, không nhớ được cũng là bình thường.
Chồn đem bản đồ giao cho Ninh Diệu, tự mình cau mày rời đi.
Ninh Diệu thuận lợi lấy được bản đồ, đợi đến khi chồn đi rồi thì chạy về phía trước.
Trở lại trong phòng, y phát hiện Úc Lễ tỉnh, vì thế chạy đến bên giường nhảy về phía trước, bị bàn tay to của Úc Lễ bắt lấy.
"Ngươi xem." Ninh Diệu ngồi trên tay Úc Lễ mở bản đồ ra, muốn chia sẻ với Úc Lễ, nhưng chiều dài cánh có thể mở ra của