Ninh Diệu bị mang theo bay là bay, nhìn mặt đất bên dưới, có chút choáng váng.
Không thể không nói, tốc độ hành động của Yêu tu có cánh thật sự rất nhanh, bất quá trong thời gian ngắn, bọn họ đã bay ra ngoài rất xa, đã không nhìn thấy dấu vết của tòa thành trì lúc trước.
Ninh Diệu vẫn duy trì trấn định, y không biết Úc Lễ có phải đi giải quyết mấy con cá bị rò rỉ còn lại hay không, cho nên không phát hiện y bị mang đi. Bất quá dựa theo tốc độ của Úc Lễ, phỏng chừng rất nhanh sẽ tìm tới cửa.
Y chỉ cần ở trong lòng chúc, yêu bắt y đi đi thanh thản là được rồi.
Lại qua một thời gian, Ninh Diệu phát hiện tốc độ bay đi của yêu này chậm lại.
Phía dưới là một mảnh rừng rậm rạp, một đạo linh lực đánh vào trong rừng rậm, rừng rậm lộ ra bộ dáng chân chính của hắn.
Ninh Diệu nháy mắt mấy cái, nhìn thấy giữa khu rừng xuất hiện một mảnh phòng ốc.
Yêu có cánh dài đưa y hạ cánh, sau đó biến thành hình người.
Người này thoạt nhìn có chút quen mắt, Ninh Diệu suy nghĩ một chút, phát hiện đây chính là thủ lĩnh Yêu tu tóc xanh kia, nghe nói còn có huyết thống của Rồng.
Ánh mắt người nọ sắp dán thẳng lên người Ninh Diệu, Ninh Diệu không thích ứng lui về phía sau một bước, ngược lại khiến nam nhân kia phục hồi tinh thần lại.
"Muốn chạy?" Nam nhân âm tà cười, "Có phải nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi hay không? A, nơi này chính là nơi bổn gia của bộ tộc chúng ta, ngoại trừ người một tộc chúng ta tự mình mang tới, không ai có thể xuyên qua ảo thuật kia."
Thật vậy sao?
Ninh Diệu bắt đầu cảm thấy khẩn trương, chủ yếu là ảo thuật kia thoạt nhìn thật sự rất lợi hại, hơn nữa sau khi tiến vào khắp nơi đều là đồ đằng cổ xưa, thoạt nhìn phi thường thần bí.
Nếu mà cho nơi này một cái đẳng cấp, vậy nơi này giống như là trung hậu kỳ mới có thể xuất hiện bản đồ.
Mà lúc Úc Lễ tới gϊếŧ y, dựa theo sách hệ thống đưa ra, cốt truyện mới tiến hành đến giai đoạn giữa.
Úc Lễ giai đoạn trung, có thể đánh được bản đồ trung hậu kỳ hay không?
Ninh Diệu khẩn trương đến mức hai tay nắm chặt tay, y cảm thấy mình phải tự lực cánh sinh, không thể yên lặng chờ Úc Lễ đến cứu cậu.
Nam nhân đi lên phía trước một bước, vươn tay muốn ôm eo Ninh Diệu.
Ninh Diệu lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Hình người của ngươi thật đáng sợ, một chút cũng không đẹp như nguyên mẫu."
Nam nhân sửng sốt, một giây sau, nam nhân trước mặt biến mất, trên mặt đất có thêm một con rắn hai chân.
"Được oa, " Con rắn kia vây quanh Ninh Diệu bò tới bò lui, ba trăm sáu mươi độ vây quanh Ninh Diệu, vừa xoay vừa nói chuyện, "Thật oa, rất tốt!"
Ninh Diệu không biết yêu này đang nói cái gì rất tốt, nhưng y biết loại thời điểm này phải tận lực nắm chắc quyền chủ động.
Dựa theo hệ thống nói, thể chất của y chỉ đối với Úc Lễ không có hiệu lực, đối với những người khác đều có tác dụng, như vậy...
Có thể là bởi vì tình huống nguy cơ, Ninh Diệu cảm thấy cả người mình đều trở nên thông minh.
Y muốn tận lực gặp thêm mấy tộc nhân của con rắn này, dẫn đến hỗn loạn. Có loạn, y mới có cơ hội chạy trốn.
"Ngươi không đưa ta đến thăm nhà ngươi sao?" Ninh Diệu nhìn về phía con rắn vây quanh y, liếc mắt một cái, lại dời ánh mắt đi nơi khác, nhẹ nhàng cắn cắn môi, rũ mi mắt xuống.
Mỹ nhân ngượng ngùng, quả nhiên so với hoa sen ngậm nụ chờ thả vào mùa hè còn đẹp hơn.
Lâm Giảo chỉ cảm giác một cỗ nhiệt khí xông thẳng vào đầu, so với uống mười vò rượu ngon ngàn năm còn muốn lên trên.
Ha, mỹ nhân quả nhiên bị nguyên mẫu của hắn mê hoặc!
- Mang, ai nói không mang theo! Lâm Giảo xoay thân rắn, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo Ninh Diệu đi vào trong đại viện.
Trong sân giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm có màu sắc vui mừng treo cao, còn có các loại dán giấy cắt màu đỏ, làm cho tòa đại viện Yêu tộc nằm sâu trong rừng rậm này đều mang theo vui mừng.
"Đây là..." Ninh Diệu đánh giá bốn phía, thử hỏi: "Có người muốn thành thân sao?"
"Ồ, cái này." Trên mặt rắn lộ ra một nụ cười tà, "Nguyên bản là ta cùng hồ ly tinh kia thành thân dùng, bất quá hiện tại không có nàng, đây chính là ta cùng ngươi thành thân dùng."
Ninh Diệu: "..."
- Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta! Tâm tình Lâm Giảo kích động, đem đầu lưỡi thật dài thè lưỡi ra, muốn đi qua liếm liếm chân Ninh Diệu.
Ninh Diệu vội vàng lui về phía sau một bước, vì không muốn con rắn này tiếp tục tới liếm hắn, làm bộ tức giận nói: "Chúng ta thành thân, ngươi cư nhiên muốn ta dùng đèn lồng đỏ của người khác, dùng giấy cắt của người khác dán hoa!"
Lâm Giảo sửng sốt, lưỡi rắn dần dần cứng ngắc: "... A."
Ninh Diệu xoay mặt sang một bên, hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "A, tên yêu nhà ngươi này cũng thật có ý tứ."
Lâm Giảo nghe được một tiếng hừ lạnh kia, đem chính mình khuấy thành bánh quai chèo, rút kinh nghiệm xương máu nói: "Đổi, cho ta hai ngày, ta đem toàn bộ những thứ này đổi mới!"
Ninh Diệu có được thời gian đệm hai ngày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, vẫn là vẻ mặt ủy khuất: "Được rồi, vậy ta sẽ tạm thời tin tưởng ngươi."
- Đừng lo lắng, phu quân ngươi chút chuyện nhỏ này ta còn làm không tốt sao? Lâm Giảo lại bắt đầu bò xung quanh Ninh Diệu, nhưng xét thấy biểu tình ủy khuất trên mặt Ninh Diệu, hơn nữa lần này đúng là hắn không chiếm lý, Lâm Giảo khó có thể thành thật xuống dưới.
Địch nhân thành thật, loại thời điểm này phải tiếp tục thừa thắng xuất kích, tiếp tục khuấy đục nước đục!
Đợi đến khi phương nước ao này đủ loạn, chính là cơ hội của y.
Ninh Diệu hiếm khi lục đục một lần cảm thấy sọ não đau quá, nhưng vẫn cẩn thận tiếp tục kế hoạch của mình.
Y lại đi theo Lâm Giảo một đoạn đường, đứng vững: "Ngươi dẫn ta trở về, cũng không dẫn ta đi thăm người nhà của ngươi, bọn họ cũng không có ở cửa chờ ta."
Trong lòng Lâm Giảo dâng lên một tia cảnh giác: "Chúng ta thành thân, cùng bọn họ có quan hệ gì, vì sao phải gặp người nhà ta?"
"Tại sao không có quan hệ!" Ninh Diệu giả vờ tức giận ôm lấy tay, học tập những câu thoại kịch mẹ chồng nàng dâu mà trước kia đã xem qua: "Không ai nghênh đón ta, chính là không hoan nghênh ta thành thân với ngươi, chính là tự cho ta xuống ngựa."
Rắn yêu vây quanh Ninh Diệu phun ra lưỡi rắn.
Lâm Giảo thường xuyên đi lại giữa Nhân giới và Yêu giới, cũng không phải chưa từng nghe qua phong tục của Nhân tộc. Bất quá trong tộc bọn họ không có thói quen này, hơn nữa hắn thường ngày thành thân, vẫn là tùy tâm sở dục, chưa bao giờ để ý mấy thứ này.
Người trong tộc đương nhiên cũng sẽ không đến nghênh đón, không có phong tục này là một, tiếp theo chính là... Bọn họ một tộc cũng không chuyên nhất, trên cơ bản cách một khoảng thời gian sẽ cưới một người vợ mới, thành thân một lần.
Cho nên mọi người đối với thành thân quen thành thói quen, ngay cả vây xem cũng không có nhiệt tình.
Lâm Giảo nhìn mỹ nhân đưa tay che nửa khuôn mặt, thanh âm nghẹn ngào nói: "Ta chỉ muốn có một đãi ngộ tốt nhất, ta có gì sai?"
Lông mi dài thon dài của mỹ nhân buông xuống, khóe môi mím chặt, đôi môi đỏ tươi mất đi chút huyết sắc, cả người giống như một đóa sen yếu ớt dễ gãy.
Lâm Giảo thu hồi lưỡi rắn, nuốt nước bọt.
Không có gì sai.
Một người như vậy theo lý xứng đáng được đãi ngộ tốt nhất. Đá quý lấp lánh nhất tam giới làm trang trí của y, vải mềm nhất làm quần áo của y, người mạnh nhất làm thị vệ của y.
Đây khẳng định cũng là lần cuối cùng trong đời hắn kết hôn, gọi cả tộc nhân đến chúc phúc cũng có sao đâu!
- Được, ngươi chờ, ta phát tin tức, bảo bọn họ trở về! Lâm Giảo nói.
Ninh Diệu hài lòng, y đi theo Lâm Giảo tiếp tục đi dạo đại viện này, cố gắng ghi nhớ toàn bộ tuyến đường.
Lâm Giảo đem Ninh Diệu an bài vào một phòng khách thoải mái, không cam lòng lui ra ngoài, hỏa tốc đi bảo thủ hạ mua đèn lồng thành thân dùng, mình lại vội vàng liên lạc với tộc nhân.
Trước khi đi, hắn lại nhắc nhở Ninh Diệu một câu: "Phương pháp ẩn nấp mà bộ tộc chúng ta sử dụng chính là truyền thừa từ thượng cổ xuống, người bình thường căn bản không có phương pháp phá giải. Cho dù là mấy vị tôn chủ đứng đầu hiện giờ, muốn cởi bỏ cũng phải mất ít nhất sáu bảy ngày, ngươi đừng trông cậy vào đồng bạn có thể cứu ngươi ra ngoài."
Ninh Diệu nhướng mày: "Ngươi lại oan uổng ta, tránh ra!" Lâm Giảo phun ra lưỡi rắn, bước nhanh bò ra.
Bóng đêm dần tối, Ninh Diệu nằm trên giường.
Trên giường trải là tấm vải mà Úc Lễ đưa cho y lúc trước, làm cho chiếc giường vốn dĩ Ninh Diệu rất không thích ứng này trở nên mềm mại.
Ninh Diệu sờ sờ vật liệu lót dưới thân, thở dài một hơi.
Hy vọng Úc Lễ không nên lãng phí thời gian tìm y, nếu mấy đại lão lợi hại nhất hiện tại đều phải mất sáu bảy ngày mới có thể cởi bỏ ảo thuật nói, hiện tại Úc Lễ còn đang ở trong kỳ trưởng thành nhất định là không có biện pháp.
Nơi này vừa nhìn đã rất nguy hiểm, Úc Lễ lại là nhân vật chính truyện ngược, một đường tới đây chịu tội nhiều hơn y.
Ninh Diệu chậm rãi mệt mỏi, trước khi ngủ, y lại nghĩ.
Y cũng quá tự tin Úc Lễ vì y tìm kiếm khắp nơi, y chỉ là một tiểu đệ có thù cũ với Úc Lễ thôi!
Quá tự tin không tốt, là bệnh, phải trị.
————
Ninh Diệu nhìn thấy tộc nhân đầu tiên của Lâm Giảo, là đại ca của Lâm Giảo.
Đó là ngày hôm sau Ninh Diệu bị bắt ở đây, y đang đứng trước một cái ao, một bên không yên lòng ứng phó với Lâm Giảo, một bên ở đáy lòng tính toán lúc chạy trốn đi đường nào là tốt nhất.
Trong miệng, không biết vì sao bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nghe, nói với Ninh Diệu: "Đại ca ta đã trở lại."
Đại ca Lâm Giảo cùng Lâm Giảo có năm phần tương tự, đều là một bộ dáng âm lãnh. So với Lâm Giảo, đại ca Lâm Giảo thoạt nhìn càng không coi ai ra gì.
Phần trong mắt không coi ai ra gì kia biến mất khi tầm mắt hai người đối mặt.
Ninh Diệu rõ ràng nhìn thấy, người kia lần đầu tiên nhìn thấy y, đáy mắt chợt lóe lên kinh diễm.
- Ngươi chính là người kia, làm cho đệ đệ tốt của ta quyết định đời này sau này không thành thân Nhân tộc nữa?
Ninh Diệu giả vờ luống cuống trốn phía sau Lâm Giảo.
Lâm Giảo lập tức ngăn cản Ninh Diệu: "Ngươi đừng dọa y, da mặt y mỏng."
"Ta có thể dọa y như thế nào?" Đại ca Lâm Giảo cười rộ lên, dùng con ngươi dựng thẳng của loài rắn nhìn về phía Ninh Diệu đang trốn ở phía sau, "Như vậy đã bị dọa, sao chịu đựng được hai cây cùng một chỗ?"
"Đây không phải là chuyện của ngươi, " Giọng nói của Lâm Giảo cũng lạnh lùng, "Ngươi chỉ trở về tham gia hôn lễ của ta."
Mà Ninh Diệu qua một hồi lâu mới phản ứng được lời của đại ca Lâm Giảo Là có ý gì.
Người nọ cư nhiên đang cùng y mở miệng nói chuyện 18+*! Thật kinh tởm!
*Vốn là "nói vàng" mà "vàng" ở đây là chuyện 18+ nên mình tự tiện thay ấy, không thích cứ nói, mình sửa.
Ninh Diệu tức giận ghi nhớ người kia trong lòng, quyết định sau này để cho Úc Lễ hoàn toàn thể đánh người kia một trận, tốt nhất là đánh đến mức chỉ có thể bò trên mặt đất.
Có lẽ là bởi vì tin tức sau này không thành thân này quá mới lạ, người trong tộc Lâm Giảo rất nhanh trở về, ngắn ngủi hai ngày, dĩ nhiên cũng đã toàn bộ trở về xong.
Tất cả Yêu tập trung ở đại sảnh, Ninh Diệu có thể rõ ràng phát hiện tầm mắt của mọi người đều tụ tập trên