Ninh Diệu khóc cho đẫy, lông tơ trên mặt đều ướt nhẹp khiến nó rất khó chịu.
Cả áo của Úc Lễ cũng bị nó làm ướt một mảng nhỏ.
Ninh Diệu xấu hổ nói: "Em làm ướt áo của anh rồi..."
"Không sao."
Tay Úc Lễ phất qua vai áo ướt nước mắt, áo tức thì khô cong như cũ.
"Oa!" Mắt Ninh Diệu sáng lên: "Anh cũng dùng chiêu này lau mặt giúp em với, mặt của em ướt nhẹp đây này."
Quần áo với mặt đâu thể so với nhau được, ai lại dùng thứ pháp thuật này để lau mặt bao giờ? Nếu mà quả bóng lông nhỏ xíu kia thấy không thoải mái thì e là càng lau lại càng ướt hơn.
Úc Lễ bất đắc dĩ lục tìm cái khăn trong nhẫn trữ vật, trước tiên lau qua nước mắt dính trên lông Ninh Diệu, sau đó truyền linh lực qua lớp khăn để hong khô hơi ẩm trên bộ lông tơ ấy.
Ninh Diệu tỏ ra rất hài lòng với cách làm chuyên nghiệp này, đợi Úc Lễ lau xong nó bèn nhảy lên vai Úc Lễ cọ cọ: "Anh trai tốt quá đi!"
Động tác của Úc Lễ thoáng khựng trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cũng không hề có ý kiến gì đối với cách xưng hô của Ninh Diệu.
"Sao mà ngươi hay khóc thế." Vẻ mặt Úc Lễ hung dữ, thả Ninh Diệu lên trên gối: "Về sau không được phép khóc nữa, đi ngủ đi."
Ninh Diệu kêu chiêm chiếp mấy tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt trong tầm mắt Úc Lễ.
Anh của nó có hơi hung dữ nha, cơ mà một loài người muốn nuôi lớn nó ở chỗ của loài yêu chắc chắn vô cùng vất vả.
Anh trai là người nên không quen sống ở chỗ của Yêu, nó phải lớn thật nhanh để còn gánh vác trách nhiệm của chủ gia đình mới được.
__
Là một con chim non chưa học được thuật Tích Cốc, Ninh Diệu vẫn cần phải ăn uống mỗi ngày.
Nhưng vì cả người Ninh Diệu còn chẳng to bằng nắm đấm, người nhỏ sức yếu, thế nên công việc kiếm ăn chỉ đành giao tới tay Úc Lễ.
Một chú chim non như Ninh Diệu không thể ở nhà một mình được vậy là nó bèn chui vào ngực áo Úc Lễ, theo y đi ra ngoài.
Úc Lễ cũng thiếu kinh nghiệm chăm sóc chú chim non, y nhíu mày suy nghĩ xem hiện giờ Ninh Diệu sẽ ăn gì.
Nghĩ một lúc, Úc Lễ hỏi Ninh Diệu: "Có kén ăn không?"
Kén ăn? Nó không kén ăn đâu nha, nó là một con chim ngoan đó!
Ninh Diệu ưỡn ngực lên, đang định nói cái gì mình cũng ăn được thì lại nhớ ra một món ăn rất kinh khủng.
"...!Hơi hơi kén đồ ăn một chút xíu." Ninh Diệu ngại ngùng mổ mấy cái lên ngực Úc Lễ: "Em không muốn ăn côn trùng đâu anh."
Nó là một con chim hư không ăn côn trùng, hu hu.
Úc Lễ: "..."
Úc Lễ vò chỏm lông mềm mượt trên đỉnh đầu Ninh Diệu, đi tìm trái cây có linh khí cùng ít thịt cá giàu dinh dưỡng để làm bữa trưa.
Ninh Diệu ăn no đến độ cái bụng nó vốn đã tròn lại càng thêm căng.
Nó rúc ở trong áo Úc Lễ để Úc Lễ đưa nó về.
Úc Lễ vừa đi vừa nghĩ xem kế tiếp phải làm thế nào.
Với tình hình của Ninh Diệu hiện giờ, bọn họ chỉ có thể tạm thời sống ở trong địa phận của Yêu tộc.
Y cũng không thể đi đánh giết Yêu tộc bừa bãi, tránh để lại ấn tượng xấu hằn sâu trong lòng Ninh Diệu.
Xem xét tình hình thì cách tốt nhất lúc này là tranh thủ thời gian ở lại đây rồi y nghĩ cách giải trừ ảnh hưởng của Thần khí lên người Ninh Diệu.
Rủi ro lớn nhất ở đây chính là trước khi giải trừ được ảnh hưởng của Thần khí thì Thần khí và Yêu Vương sẽ liên tục tìm tới nhằm châm ngòi ly gián, Ninh Diệu sẽ lại lần nữa bị dụ dỗ đủ điều.
Bản tính của con người không chống lại được cám dỗ, đây là đạo lý y đã hiểu được từ khi còn nhỏ.
Thế nhưng biết đâu Ninh Diệu có thể cưỡng lại được cám dỗ thì sao?
Cùng một mở đầu liệu có thể đi đến một cái kết hoàn toàn khác hay không?
*
Ninh Diệu đầu óc rỗng không đã được ăn no uống đẫy hoàn toàn không đoán được Úc Lễ đang nghĩ cái gì trong đầu.
Nó chỉ cảm thấy khoảng thời gian này quá đỗi hạnh phúc.
Đoạn đường về nhà càng lúc càng ngắn, Ninh Diệu lại càng nghe thấy những tiếng bàn tán rì rầm.
"Sao tự dưng lại có thêm một căn nhà ở đây, chẳng lẽ lại có yêu tộc khác mới chuyển đến à?"
"Đến cũng không bái lạy sơn đầu(*), mình có phải dạy cho nó biết luật ở đây không đây?"
(*)山头 (sơn đầu): Hiểu là người chiếm lĩnh ngọn núi.
Đến khi Úc Lễ đi tới, tiếng nói chuyện của mấy tên yêu tộc kia đột nhiên ngưng bặt, sau đó bùng lên phấn khích.
"Nhân tộc! Sao ở đây lại có nhân tộc!"
"Lén lút xông vào lãnh địa của Yêu tộc, chịu chết đi!"
"Hay quá, lâu lắm rồi ta không ăn kim đan của tu sĩ, viên này phải thuộc về ta!"
Ninh Diệu đang thảnh thơi nằm nghỉ lập tức giật mình bật dậy.
Thôi xong! Bị phát hiện rồi!
Nhân loại không thể một mình xuất hiện ở địa bàn của Yêu tộc được!
Ninh Diệu thò đầu ra khỏi ngực áo Úc Lễ, hừng hực khí thế quát: "Các ngươi làm cái gì đấy!"
Những yêu tộc kia cũng không ngờ còn có một con yêu quái chim ngủ ở trong ngực áo tu sĩ nhân tộc, tất cả đều sững sờ.
Một hồi lâu sau mới có kẻ hồi thần:
"Ồ." Con yêu nọ có mái tóc màu nâu nhìn vào Ninh Diệu rồi lại nhìn lên Úc Lễ, hỏi: "Các ngươi có quan hệ như thế nào? Sao ngươi lại ở cùng với nhân tộc?"
Ninh Diệu thấy nằm trong áo Úc Lễ không có khí thế, nó bèn nhảy hẳn ra ngoài, leo lên trên vai Úc Lễ.
"Liên quan quái gì đến các ngươi?" Ninh Diệu cố giấu nỗi e sợ mà hỏi lại.
"Sao lại không liên quan tới bọn ta?" Một yêu tộc khác không có chân, cả nửa người dưới của nó là rắn, nó ở bên cạnh che miệng cười nói: "Ai biết có phải ngươi bị nhân tộc này bắt cóc tới đây không, nếu như đúng là vậy thì bọn ta phải thay trời hành đạo chứ."
Miệng thì nói là thay trời hành đạo, nhưng trong mắt con xà yêu đã sắp không giấu nổi sự thèm khát đối với kim đan của tu sĩ nhân tộc.
"Bọn ta..." Ninh Diệu nói được lời đầu đã khựng lại.
Cũng không biết vì sao mà nó cảm thấy nếu nói bọn họ là anh em thì rất không đáng tin.
Từ trong tiềm thức của nó dường như có một cách nói khác càng đáng tin hơn.
"Bắt cóc gì chứ!" Ninh Diệu xòe cánh ra ôm lấy cổ Úc Lễ, quắc mắt nói: "Khó khăn lắm ta mới bắt được một người về để thành thân, các ngươi đòi ăn là ăn được à? Hừ, chuyện này nghe chừng không hợp tình hợp lý đâu!"
Úc Lễ cụp mắt nhìn xuống, trong tầm mắt y có thể trông thấy cục lông tròn ủng bé nhỏ kia đang đứng trên vai mình, áp sát vào y.
Đôi cánh nhỏ xíu mềm mại xòe ra giống như muốn che chở y ở bên dưới.
Dù khi cơ thể non nớt như vậy vẫn muốn bảo vệ y sao?
Bên kia, đám yêu tộc nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Đúng là ở Yêu giới có quy tắc là nếu đưa nhân tộc về làm bạn đời thì sẽ không bị xua đuổi, nhân tộc kia cũng nhận được sự che chở của yêu tộc đã đưa mình về.
Nhưng vấn đề là, hiện giờ yêu tộc này còn nhỏ như thế rõ ràng là không có đủ năng lực để che chở cho tên nhân tộc kia...
Một sức mạnh khủng khiếp đè nặng lên vai, chúng yêu đều không kịp phòng bị, thi nhau phun ra một ngụm máu tươi.
Sức ép này...!thật kinh khủng!
Cặp đôi này tuyệt đối không phải kẻ bọn chúng có thể động tới!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mấy tên yêu tộc lúc nãy còn muốn ăn thịt người bây giờ đã vội co giò lấy tốc độ nhanh nhất của mình để trốn mất.
"Bọn chúng đi rồi kìa." Ninh Diệu kinh ngạc nhìn bóng lưng đám yêu quái đang bỏ chạy: "Sao bọn chúng lại chịu đi thế, thật dễ nói chuyện."
Úc Lễ không trả lời vấn đề này mà túm lấy Ninh Diệu từ trên vai mình xuống, nhíu mày:
"Thành thân?"
"À." Nhắc tới chuyện này lông vàng trên người Ninh Diệu đều biến thẳng sang màu hồng nhạt, nó ấp a ấp úng đáp: "Chỉ là...!chỉ là cảm thấy nói thế sẽ càng ghê gớm hơn khi nói chúng ta là anh em á."
Úc Lễ cười khẽ một tiếng, đưa một ngón tay ra ấn vào bụng của cục lông màu hồng kia.
Cục lông tròn vo nhỏ xíu bị đẩy ngã dễ như bỡn, phần bụng mềm mại hướng lên trên, mặc cho ngón tay kia muốn làm gì thì làm.
Cục lông hồng phấn càng trở nên đậm màu, Ninh Diệu thẹn quá hóa giận, giãy dụa lật người dậy, tức giận nhảy xuống khỏi tay Úc Lễ.
Đáng ghét, sao có thể niết nó như thế chứ! Cho dù có lông tơ phủ kín người thì chỗ đó cũng là bộ phận nhạy cảm nha!
Lúc Ninh Diệu đang rơi giữa không trung thì lại lần nữa được bàn tay to lớn đón lấy, thả vào trong ngực áo.
"Lỗi của ta." Úc Lễ ấn đỉnh đầu Ninh Diệu.
"Đừng giận."
"Hừ!" Ninh Diệu tức giận mổ mạnh lên ngực Úc Lễ.
Thôi được rồi, người một nhà ai lại tích thêm thù hằn làm gì? Nó tha thứ cho y đấy.
Ninh Diệu lại nghĩ tới một chuyện, thò đầu ra nói:
"Anh ơi, em là loài yêu nào thế? Chủng tộc nào ấy? Sao em cứ cảm thấy cái đám vừa gây chuyện với chúng ta có vẻ hơi sợ em."
Úc Lễ im lặng.
"Em là gì thế? Em là gì thế?" Ninh Diệu đầy tò mò.
Úc Lễ lại lần nữa ấn Ninh Diệu vào trong.
Theo thói quen giả vờ trước đây của Ninh Diệu thì nói hắn là Long tộc hẳn là thích hợp nhất.
Nhưng mà nói với một con chím rằng nó là Long tộc thì kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Mà sự thật là Ninh Diệu không phải chim cũng chẳng phải rồng, hắn là người.
Úc Lễ mãi không chịu nói ra làm Ninh Diệu thấy hơi nghi ngờ.
Anh của nó...!có phải là không hề biết chủng tộc của nó đấy chứ?
Trước khi Ninh Diệu càng sinh nghi, Úc Lễ mở miệng nói: "Là một tộc chim rất lợi hại, nhưng cụ thể tên là gì thì ta cũng không rõ, các ngươi chưa từng nói với ta."
Thì ra là thế! Bảo sao đám yêu kia thấy nó nổi giận là cúp đuôi chạy biến, hóa ra là trên người nó vốn có khí chất của bá vương, dọa đám yêu đó chạy mất.
Ninh Diệu hiểu ra, đồng thời cảm nhận sâu sắc được hiểu biết của bọn họ về yêu tộc không nhiều.
Anh trai là người, chắc hẳn không biết rõ về yêu tộc nên mới không biết nó là chủng tộc gì.
Còn nó thì cái gì cũng không biết.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, như bọn họ bây giờ mà muốn hành