Ninh Diệu nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mị Ma.
Đó là một gương mặt mang đầy cảm giác khiêu khích, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, đôi môi đỏ như máu, ngón tay thon dài ấn trên đôi môi đỏ tươi, tạo thành một vệt cong hơi lõm xuống.
Mị ma thu hết dáng vẻ loay hoay không biết làm sao của Ninh Diệu vào mắt, suy tính trong lòng, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Xem dáng vẻ của ngài kìa…chắc là chưa từng thử đúng không? Ta đây này, chính là người có kinh nghiệm phong phú nhất, kỹ thuật tốt nhất trong đám mị ma, chắc chắn sẽ không để ngài thiệt thòi đâu.”
Đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra khỏi miệng, khẽ liếm vào đầu ngón tay thon dài, mang theo một chút ý ám chỉ nào đó.
“Không muốn thử hôn môi một chút sao? Mềm lắm đó.”
“Không có chuyện gì đâu, ta sẽ dạy ngài.”
Ngón tay lướt nhẹ qua môi, lướt xuống hàm dưới trơn bóng, rồi lại đi qua hầu kết đang nhấp nhô, cuối cùng dừng lại ở một nơi thần bí bị bóng đêm che lấp.
“Hơn nữa….nếu là ngài, thì muốn làm gì với ta cũng được cả.”
Mị ma vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn từ dưới lên, đúng thật là một ánh mắt vừa mị hoặc lại vừa vô tội.
Làm thế nào để mê hoặc những nam nhân chưa từng trải sự đời, chính là chuyện mà gã chưa từng thất bại.
Tuy chỉ được gặp thoáng qua một lần ở khách điếm, nhưng nam nhân mang mũ có rèm khi ấy thật sự đã khiến tâm tư gã rung động.
Bây giờ mũ có rèm đã được bỏ xuống, gương mặt ấy cũng đã lộ ra, tầm thường không có gì mới mẻ, hoàn toàn không phù hợp với mục tiêu săn bắn nhất quán của gã trước giờ.
Nếu là ngày thường, chắc chắn gã đã xoay người bỏ đi từ lâu rồi.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy gương mặt tầm thường của người này, rồi lại nhìn vào thân hình mảnh khảnh nhưng mỗi một đường cong trên cơ thể đều hợp ý gã của nam nhân này, mị ma lập tức liếm liếm môi.
Mặt lớn lên chỉ là hạng tầm thường, nhưng thân hình lại không tồi.
Giúp cho bọn họ có thể trải qua một đêm vui sướng, thoả mãn nhu cầu.
Một người như vậy đút cho đồ vật của gã, chắc hẳn là mỹ vị.
Nhưng lại nằm ngoài dự kiến của Mị Ma, nam nhân tướng mạo bình thường kia lại không hề lao vào gã như hổ đói, mà là chờ đến khi gã nói xong mấy lời kia, sau khi đánh giá gã một lát mới cầm lấy ấm trà, còn vô cùng bình thản mà tự rót cho mình một chén trà.
Ninh Diệu cũng nhận ra được tên Mị Ma này không có sát ý, cùng với việc đây là lần đầu tiên y được gặp gỡ giống loài này, nên lập tức xuất hiện một chút tâm trạng muốn tán gẫu với gã.
“Ngươi vào đây bằng cách nào, sao ta lại không phát hiện được?” Ninh Diệu hỏi.
“Bởi vì…Mị Ma như chúng ta có khả năng đặc biệt là che giấu hơi thở, còn có cả cách đi vào và cách chạy trốn nữa đó.” Mị Ma bật dậy khỏi giường, vui vẻ nói thêm vài câu với Ninh Diệu.
“Nếu không thì sao, lỡ đâu tên nam nhân đồng hành cùng ngươi có loại suy nghĩ đó với ngươi, vậy chẳng phải là hắn sẽ đuổi theo ta đến tận chân trời góc bể sao? Trông hắn hung dữ lắm đó.”
Ninh Diệu nghe xong mấy câu này liền khẽ cười một cái.
Úc Lễ rất thích quản y, nếu như hắn biết chuyện có một tên Mị Ma bước vào phòng y, chắc chắn là hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng nguyên nhân khiến hắn tức giận có lẽ là vì cảm thấy y chẳng hiểu gì cả, cho nên mới lo Mị Ma đến dạy hư y.
Chắc chắn không phải là do thích y, nên khi thấy Mị Ma đến tìm mới tức giận, chứ không phải là ghen.
Tiếng cười réo rắt, cười đến mức khiến Mị Ma cảm thấy nửa người của mình tê dại.
Con người này, ngoại trừ mặt ra thì mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất hợp khẩu vị của gã.
Mị Ma cảm thấy đói khát, gã muốn nam nhân này đến đút no gã.
Nếu núi đã không đến tìm gã, thì gã đành tự đi tìm núi vậy.
Mị Ma bò dậy khỏi giường, gã dùng đôi chân trầ/n trụi của mình chầm chậm bước về phí Ninh Diệu.
Trên mắt cá chân của gã có đeo hai quả lục lạc nho nhỏ, mỗi một bước gã đi đều có tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, rất động lòng người.
Nhưng người gã muốn dụ dỗ kia lại không hề lao về phía gã, mà còn cười cười, rồi đi về phía chiếc bàn bên cạnh mà ngồi xuống.
Mị Ma cũng bước đến cạnh y, gã không ngồi lên chiếc ghê ngay đó, mà là trực tiếp ngồi lên mặt bàn, ngay trước mặt Ninh Diệu.
Sa mỏng như ẩn như hiện, khi đặt trong bóng tối lại càng mơ hồ khó nhìn rõ hơn.
Phi lễ chớ nhìn, nên Ninh Diệu cũng không cố gắng nhìn cái phần trắng trắng bên dưới lớp tóc dài kia là thứ gì, mà chỉ ngước mắt nhìn vào mặt Mị Ma.
“Ta nghe nói…Mị Ma lấy tinh khí để ăn.” Sắc mặt Ninh Diệu vẫn rất bình tĩnh, lông mi y vừa nhỏ vừa dài, rõ ràng là chỉ cần kíc/h thích một chút là nó sẽ gấp gáp rung động.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, khi đối mặt với tình huống khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập như vậy, mà hàng mi ấy lại chẳng hề rung lên một chút nào.
“Thật vậy sao?” Ninh Diệu hỏi.
Mị Ma chớp chớp mắt, đôi chân gã nhẹ nhàng đong đưa, làm cho chiếc lục lạc vang lên vài âm thanh rất nhỏ.
“Đương nhiên là thật, bọn ta coi đó là thức ăn.” Mị Ma nói xong lại nghiêng người về phía trước, khiến cho tóc dài của mình cọ nhẹ vào chóp mũi của người nọ.
“Chẳng lẽ…ngài không muốn cho ta ăn no sao? Ta sẽ không để thừa giọt nào đâu, ta sẽ gìn giữ cẩn thận toàn bộ bảo vật mà ngươi dành tặng cho ta.”
Bên trong không khí có một mùi hương đang kích động, đó chính là mị hương trong cơ thể Mị Ma.
Mùi hương, ma linh đều là thủ đoạn của Mị Ma, chỉ cần là người đã bị gã để mắt đến, cho dù trong lòng chỉ sinh ra một chút ý đồ với gã, thì cũng sẽ bị mị hương trong cơ thể hắn phóng đại ý đồ này lên hàng ngàn hàng vạn lần.
Bẫy rập của gã đã được phô bày một cách lặng lẽ từ lâu, bây giờ gã chỉ cần con mồi cắn câu, cùng gã phóng túng một trận.
Cũng đã gần đến thời hạn rồi.
Mị Ma vươn tay, muốn nắm chặt lấy bả vai của người trước mặt.
Nhưng gã lại thất bại, người nọ nhẹ nhàng tránh đi, nghiêng người một cái, rồi cầm lấy một cái ly mới, rót thêm một chén trà nữa.
“Ta không có hứng thú với ngươi, sau khi uống xong ly trà này thì lập tức rời khỏi đây đi.” Ninh Diệu nhàn nhạt nói.
“Nếu không thì đến lúc hắn xuất hiện rồi, sẽ không còn dễ nói chuyện như ta đâu.”
Bàn tay của Mị Ma cứng lại, rồi dừng giữa không trung.
“Cái gì.” Sau khi kịp phản ứng, gã liền cúi người xuống càng thấp hơn, nhìn vào đôi mắt kia.
Mà người trước mắt cũng ngẩng đầu lên như gã mong muốn, giúp hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thần sắc nơi đáy mắt kia mà không bỏ lỡ một thứ gì.
Trong ánh mắt hắc bạch phân minh kia không hề có một chút gì gọi là dụ/c vọng khó kiềm chế, cho dù có thì cũng chỉ là vài gợn sóng nho nhỏ.
Khi nhìn gã, chỉ tựa như đang nhìn một kẻ vô cùng tầm thường mà thôi.
“Sao có thể? Chẳng lẽ ngươi tu Vô Tình đạo?” Mị Ma hoảng loạn, hét lên đầy kinh ngạc, sự không thể tin được đối với chuyện có người kháng cự được mị lực của mình càng ngày càng tăng lên.
Không, không thể nào, gã đã từng tiếp xúc với tu sĩ tu Vô Tình đạo, người tu Vô Tình Đạo có một loại khí thế lục thân bất nhận, chắc chắn không phải loại khí thế điềm tĩnh dịu dàng như của người này!
Đây chỉ đơn giản là không coi trọng hắn, hoặc cũng có thể nói ràng vạn sự vạn vật trên thế gian này, với đủ loại tư dung, khi ở trong mắt người này đều giống hệt như nhau.
Tựa như hoàn toàn chẳng có gì khác biệt.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cuối cùng Mị Ma cũng thấy được chỗ mất tự nhiên trên gương mặt kia.
Người này thế mà lại mang mặt nạ!
Mị Ma vô thức nâng tay lên, nhanh chóng lột mặt nạ xuống.
Ám hương lưu chuyển, hơi thở của Mị Ma lập tức trở nên nhẹ hơn.
Ninh Diệu chỉ hơi kinh ngạc một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không nói đến chuyện thực lực của y có thể giúp y không bị Mị Ma quấy rầy, chỉ là một Mị Ma thích đi hút tinh khí, nếu như y không muốn, thì có thể làm gì được y chứ.
Mị Ma là ma hút khí, chứ không phải là loại ma có thể mạnh mẽ truyền tinh khí của mình cho người khác.
Khiến cho người ta an tâm ghê.
“Ôi.” Mị Ma lại đột ngột lên tiếng, giọng nói còn mềm nhẹ hơn cả lúc đầu, có vẻ như còn hơi khàn khàn.
Một bàn tay của gã đặt trên vai Ninh Diệu: “Ngươi cũng là Mị Ma?”
Ninh Diệu: “…”
“Chẳng trách, ngươi có thể thờ ơ trước sự dụ dỗ của ta.” Mị Ma cười khẽ, nhìn lăm lăm vào mặt Ninh Diệu: “Dáng vẻ này của ngươi, chắc chắn là Mị Ma cấp bậc cao nhỉ? Người bình thường không thể nào thoả mãn được ngươi.
Lần này ngươi đến Ma giới, có phải là để quyến rũ Ma Tôn không?”
Ninh Diệu: “Không…”
“Ta nghe nói, Ma Tôn tân nhiệm cũng chẳng phải loại tốt lành gì, nếu không thì để ta giúp ngươi một tay, để thực lực của ngươi mạnh hơn một chút, ngươi thấy sao?” Mị Ma đè thấp giọng, dụ dỗ.
Nhưng lòng hiếu kỳ của Ninh Diệu vẫn thật sự bị khơi gợi: “Ngươi có thể giúp ta thế nào?”
Hầu kết của Mị Ma giật giật, bữa ăn ngon đang ở ngay trước mắt khiến cho cơn đói khát của gã càng dâng lên cuồn cuộn, hại gã sắp không kiềm được dụ/c vọng mà lao đến ăn luôn.
Chỉ là lúc này đây, thứ làm gã đói không phải là nơi gã quen thuộc nhất, mà lại là một thứ khác, gã thân là Mị Ma, nên chắc chắn sẽ không bao giờ động đến thứ này.
“Chúng ta đều là Mị Ma, Mị Ma dùng cách gì để tăng cường sức mạnh, còn cần ta nói ra sao?” Mị Ma lại khẽ cười, đôi môi đỏ càng kề sát hơn.
“Ta lấy năng lượng tích góp của ta cho ngươi…cho ngươi ăn đến no luôn, như vậy thì chẳng phải là ngươi sẽ mạnh hơn sao?”
Khoảng cách giữa đôi môi của Mị Ma và gương mặt trắng nõn của người kia chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, gã đã gấp đến mức không chờ nổi nữa, lập tức cúi đầu muốn âu yếm.
Ninh Diệu phản ứng rất nhanh, lập tức đè Mị Ma lại, không để cho gã tiến đến, mấy chén trà ở trên mặt bàn bị động tác của bọn họ làm cho nghiêng ngã, rồi lăn lông lốc xuống đất, khi cái ly vỡ nát ra, liền phát ra một tiếng động giòn vang.
Mị Ma tất nhiên là không thèm để ý, nhưng Ninh Diệu lại lắc đầu.
“Chạy mau đi, nếu không thì đừng bảo rằng ta không nhắc