Sự xấu hổ khiến cho không khí đông cứng lại.
Ninh Diệu muốn chỉnh lại tư thế của mình một chút, nhưng đã thấy vạt áo đen thuộc về Ma Tôn xuất hiện, vì thế y chỉ đành mạnh mẽ ngồi bất động.
Khác với chiếc chăn mềm mại, vật lạ ở dưới cộm đến mức làm khiến y đau.
Nhưng Ninh Diệu chỉ có thể cố nhịn.
Khi nhìn thấy Ma Tôn đi vào, y nổi giận đùng đùng muốn đuổi người ta ra ngoài ngay.
“Đã hơn nửa đêm, ngài đột nhiên đi vào đây để làm gì?” Ninh Diệu lạnh lùng trừng mắt, nhưng trên vành tai y đã hơi phiếm hồng, bỗng khiến cho sự tức giận này mất đi lực uy hiếp: “Uy phong của Ma Tôn đại nhân thật lớn, tự tiện xông vào nhà dân mà không hề có một chút khách khí nào cả!”
Vị Ma Tôn đứng trên đài cao bỗng bị người đang đỏ mặt ngồi trên giường dạy dỗ đến ngơ ra luôn.
“Ta…”
Hắn không hề cố ý xông vào, chỉ là do bản thể đã phải chịu kí/ch thích quá lớn mà thôi.
Hai cơ thể vốn là cùng một người, cho nên thứ bản thể có thể cảm nhận được thì hắn cũng có thể cảm nhận.
Thế nên dưới tình huống hoảng loạn như vậy, hắn cứ theo bản năng mà đi về phía người mình yêu thương.
Mãi cho đến bây giờ, tinh thần mới bắt đầu hồi phục lại.
Úc Lễ lấy lại bình tĩnh, rồi dùng hóa thân Ma Tôn để lên tiếng: “Ta không phải cố ý tự tiện xông vào đây, chỉ là ta nghe thấy trong phòng em có tiếng vang kỳ quái khác với tiếng em.
Ta sợ có kẻ xấu đột nhập vào sẽ làm hại đến em, nên mới đến xem vào giờ này.”
“Giọng người khác ở đâu cơ?” Mười ngón tay nhỏ dài của Ninh Diệu xoắn chặt chiếc chăn tơ lụa.
“Cả gian phòng này chỉ có một mình ta.
Ta biết ngài có lòng tốt lo lắng cho ta, nhưng ngài mau đi ra đi!”
Y đã ngồi như vậy lâu lắm rồi, thật sự đau lắm luôn á.
Khi người bình thường chịu áp lực lớn như vậy thì sẽ gãy xương hoặc là cong quẹo luôn.
Nhưng Úc Lễ lại là tu sĩ, sự khác biệt về thể chất với người bình thường không thể dùng lời nói để diễn tả, thế nên có thể cứng rắn chịu đựng được, không bị suy sụp chút nào.
Ninh Diệu lại nhớ tới kiến thức vật lý khi y đi học trước đây.
Trong trạng thái áp lực không thay đổi, nếu diện tích chịu lực càng nhỏ thì lực nén càng lớn.
Bây giờ y cảm thấy lực nén đúng thật là rất lớn.
Ninh Diệu tủi thân mấp máy môi.
Vừa thấy Ma Tôn xoay người đi, y vội vàng nắm chắc cơ hội, y muốn cố gắng nhân lúc người khác không chú ý mà chỉnh lại tư thế của mình.
Nhưng mỗi một chút biến hóa nhỏ của y đều như đang cào vào lòng Úc Lễ.
Ngồi im thì còn ổn, mỗi một khi chuyển động, nơi đó vừa như ảo mộng lại vừa mang cảm giác chân thực, đánh thẳng vào Úc Lễ.
Tốc độ tim đập đã chẳng thể nào khống chế được nữa.
Máu toàn thân hắn như bị thiêu đốt.
Nhưng trên chiếc chăn kia vẫn còn thoang thoảng mùi hương dịu dàng của Ninh Diệu.
Úc Lễ phát ra một tiếng thở d/ốc áp lực.
Cùng lúc đó, Ma Tôn đang muốn bỏ đi bỗng nhiên quay ngược trở lại, hơn nữa còn không khống chế được mà bước đến trước mặt Ninh Diệu.
Ninh Diệu đang dịch về phía trước một chút.
Bỗng nhiên thấy gương mặt của Ma Tôn trước mặt, y bị dọa nên lập tức dừng lại ngay.
Y mới làm được một nửa, tuy rằng di chuyển có thể giảm được một chút đau đớn, nhưng bởi vì thẹn nên hốc mắt y đã đỏ hoe.
Y cứ dùng đôi mắt ngậm nước rưng rưng ấy mà nhìn qua.
Hàng lông mi dài đen nhánh bị hơi nước thấm ướt nên dính nhẹ vào phần da thịt phiếm hồng trên đôi mắt y, trông có vẻ vừa đáng thương vừa yếu ớt.
Úc Lễ và hóa thân đồng loạt hít sâu một hơi.
Tâm thần bắt đầu rối loạn, máu nóng trong người sôi trào.
Những suy nghĩ miên man chẳng thể nào ngăn lại được nữa.
Ma Tôn vươn tay về phía Ninh Diệu, nhưng bỗng nhiên ngừng lại.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ trong hốc mắt rồi theo gương mặt trắng nõn lăn xuống, hóa thành một viên linh thạch lộng lẫy.
Ma Tôn nhíu mày lại: “Không được…”
Chữ “khóc” bị cắn chặt lại ngay.
Ma Tôn giữ lại năm ngón tay chuẩn bị vươn lên của mình, rồi ngồi dậy, cưỡng bách chính mình không được nói thêm lời nào mà bỏ đi luôn.
Cửa lại được đóng vào.
Ninh Diệu ngã ngồi xuống giườnng, mặt cũng ụp thẳng vào chăn, không thèm nhúc nhích mà giả chết.
Mất mặt quá trời ơi! Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Y còn mặt mũi nào mà đối diện với Úc Lễ đây?!
Ninh Diệu cảm nhận được có một đôi tay đang ôm lấy y, sau đó lại xoa nhẹ mặt y.
Tóc dài xõa xuống che phủ tầm mắt.
Qua suối tóc đen dài của mình, Ninh Diệu có thể nhìn thấy Úc Lễ đang cúi đầu nhìn mình.
“Khóc cái gì? Không khóc.” Úc Lễ vỗ nhẹ lưng Ninh Diệu, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, em có thể mắng ta thoải mái.
Đau ở đâu? Ta lấy thuốc cho em.”
“Đáng ghét! Ngươi…” Mặt Ninh Diệu đỏ lên, y trừng mắt nhìn Úc Lễ hồi lâu, rồi lấy chăn bọc mình lại, hùng hổ nói: “Đáng ghét! Ta không đau chút nào hết á!”
Y mắng người ta nhưng mà mắng không có đáng sợ chút nào cả, nhưng Ninh Diệu thật sự là không nói ra khỏi miệng được.
Thật ra y vẫn còn nhớ rõ giấc mơ khi nãy.
Trong mơ, y đang đứng trước một thùng kem thật là ngon.
Nhưng có kem lại không có muỗng, nên y mới phải đi tìm nó.
Y cứ tìm rồi lại tìm, tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một cái muỗng gỗ thật lớn.
Cái muỗng đó rất lớn, ngay cả cái cán muỗng cũng gần như to hơn cả cổ tay y.
Y cố gắng nắm chặt cái cán muỗng, đang muốn nhanh chóng thưởng thức món ngon thì lại bị một tiếng vang lớn đánh thức mất tiêu.
Lúc y tỉnh lại, tay vẫn còn đang nắm lấy “cái cán muỗng”.
Ninh Diệu nắm rất rõ tiền căn hậu quả, cũng hiểu vì sao Úc Lễ lại xuất hiện biểu hiện lạ.
Nói cách khác là nếu như không có hành động trong mộng đó của y, thì bây giờ y cũng không bị đau như thế này.
Ghét ghê, đúng là tự làm tự chịu mà!
Ninh Diệu lấy chăn bọc mình lại, không chừa ra một khe hở nào cả.
Úc Lễ sợ y bị ngộp chết, nên chỉ đành kéo chăn ra, cũng muốn kéo cả người ra luôn.
Đương nhiên là Ninh Diệu sẽ không chịu buông tay ra, hai người cứ thế mà kéo qua kéo lại.
Úc Lễ nghe thấy Ninh Diệu ở trong chăn buồn bã nói: “Sao ta lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy chứ.
Ta không dám gặp ai nữa hết.”
Giận dữ và xấu hổ đan xen trong câu này.
Người ta có thể dễ dàng đoán được là bởi vì y quá xấu hổ nên mới không dám nhìn mặt bạn bè.
“Không ngốc.
Như vậy thì có gì đâu mà ngốc?” Úc Lễ cố gắng dùng mạch tư duy của Ninh Diệu để suy nghĩ.
“Chuyện này rất bình thường.
Nếu như em không chấp nhận được thì ta giúp em.
Hai người chúng ta cùng nhau xấu hổ, vậy thì cả hai chúng ta đều không thể gặp người.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe…” Giọng nói của Ninh Diệu bỗng dừng lại, y nhấc một gốc chăn lên.
“Ngươi vừa nói gì cơ?”
Mắt mày Úc Lễ vẫn cứ mang nét ngang tàng như thế, tựa như khinh thường tất cả mọi chuyện trên đời.
Nhưng một người như vậy lại đang cúi người trước y.
“Ta nói…” Úc Lễ đưa bàn tay ra, cách một lớp chăn mà nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của Ninh Diệu.
“Ta giúp em.”
Ninh Diệu sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra được Úc Lễ đang nói chuyện gì.
“Đừng đùa mà…” Ninh Diệu trợn mắt há mồm.
“Nào có chuyện gì như thế?”
Úc Lễ không hề cảm thấy lời đề nghị có thể khiến người