Khi Ninh Diệu bước ra khỏi phòng, còn mang theo một thanh bội kiếm bên eo.
Bên cạnh y không có một bóng người, trông có vẻ rất bình thường.
“Chúng ta đi thôi.
Ngài đi trước dẫn đường, còn ta sẽ ngự kiếm theo sau ngài.” Ninh Diệu nghiêm túc nói.
Ma Tôn cười như không cười liếc nhìn thanh kiếm kia một cái, rồi khen: “Kiếm rất đẹp.”
Do chột dạ, Ninh Diệu bèn sờ nhẹ vào chuôi kiếm.
Y sợ Ma Tôn sẽ phát hiện ra y không dùng kiếm, nên lập tức thúc giục: “Chuyện này còn cần ngài nói sao? Kiếm của ta tất nhiên là tốt rồi.
Mau đi thôi, đừng chạm vào.”
Ma Tôn không nhiều lời nữa.
Hắn dựa vào ma khí màu đen mà bay lên.
Ninh Diệu cũng rút kiếm ra, rồi nhìn sang Úc Lễ đang ẩn thân bên cạnh, Ninh Diệu thở phào, bởi vì chỉ có y mới có thể nhìn thấy được hắn.
Tốt quá rồi.
Loại phù ẩn thân này của Úc Lễ đúng là rất hữu hiệu.
Tuy rằng nó chỉ có hiệu lực trong khoảng thời gian hữu hạn, nhưng cũng chỉ cần cố chống đỡ trong một đoạn đường ngắn này thôi.
Chờ đến khi tới được nơi không thể dùng thần thức kia là có thể đổi thành phù ẩn nấp bình thường rồi.
Ninh Diệu cho kiếm bay giữa không trung.
Y tự nhảy lên trước, sau đó dùng ngón tay bên dưới áo mà ngoắc Úc Lễ lên cùng.
Mãi đến khi Úc Lễ nhảy lên kiếm, đứng ngay phía sau ôm lấy eo y, thì lúc này Ninh Diệu mới có thể khống chế được thanh kiếm bay lên.
Đường đi rất xa xôi, hơn nữa là đường đi bí mật nên không hề được tu sửa hay có chút phồn hoa náo nhiệt nào.
Ninh Diệu đi theo Ma Tôn, nhưng càng bay xa thì càng hẻo lánh.
Mặt trời chói chang, Ninh Diệu gọi một đám mây đến che trên đầu bọn họ, giúp bọn họ che lại ánh mặt trời đnag chiếu thẳng xuống.
Thế nên suốt cả đường đi tâm trạng y cũng không tệ, vui vẻ bay thẳng đến nơi cần đến luôn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đống phế tích đổ nát hoang tàn.
Ninh Diệu quan sát một lúc rồi dựa vào phần chưa bị đổ sập để phán đoán.
Có lẽ trước đây đống đổ nát này đã từng là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Khi tiến gần đến một phạm vi nhất định, bỗng một trận pháp trống rỗng đột ngột xuất hiện, muốn đánh tan hết toàn bộ những kẻ nhìn trộm.
Trận pháp này rất ảo diệu, phù văn ở giữa còn ẩn chứa áp lực.
Nhưng Ma Tôn chỉ cần vung nhẹ tay, là có thể đánh tan được trận pháp ấy ngay lập tức.
Lúc bay vào phế tích, khi bay đến một nơi nào đó, bỗng Ma Tôn dừng lại, Ninh Diệu cũng theo sau hắn mà đáp xuống đất.
“Ở nơi này.” Ma Tôn nói, sau đó huy động ma khí bay vòng quanh một cây cột lớn đã bị gãy từ lâu.
Ma khí đen nhánh bao bọc lấy cây cột đá to lớn, rồi nâng nó lên.
Trên cây cột hiện ra hoa văn tấn công bí ẩn, nhưng lại bị đám ma khí đen đặc phá hủy đi.
Sau đó nó lại quay về làm một cây cột bình thường không hề có chút lực sát thương nào.
Sau khi cây cột đá được nâng lên, mặt đất bằng phẳng bên dưới cũng đã được lộ ra.
Ma khi lại tiếp tục xoay vòng rồi ăn mòn phần đất đó đi, để lộ ra lối vào chật hẹp bên dưới.
“Trong này không thể sử dụng thần thức nên bắt buộc phải cẩn thận một chút.
Nếu như nghe thấy động tĩnh nào lạ thì phải lập tức báo cho ta.” Ma Tôn nói.
Ninh Diệu đồng ý.
Sau khi Ma Tôn đi vào, y để cho Úc Lễ đi trước, còn mình thì vào sau cùng.
Đến khi y đã hoàn toàn bước vào đường hầm thì ma khí bên ngoài mới tan đi.
Cửa hang bên ngoài cũng quay về tình trạng bị đóng chặt như ban đầu.
Úc Lễ lại quay về đi sau lưng Ninh Diệu.
Bước chân của hắn không hề phát ra tiếng động, mà vị Ma Tôn đi phía trước cũng giống hệt như thế.
Cả đường hầm chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ khi Ninh Diệu bước đi.
Chân bước đi trên nền đất cứng rắn.
Vách tường bốn phía trong đường hầm đều có ánh đèn tỏa ra màu sắc âm ấm, thế nên trong khoảng thời gian ngắn, Ninh Diệu hơi hoảng loạn là điều không thể tránh khỏi.
Thuận lợi ghê.
Y cứ vừa trùng hợp vừa thuận lợi như thế mà đi vào đường hầm bí mật này luôn rồi.
Qua hôm nay rồi thì bốn tháp phong ấn cũng đã bị bọn họ phá hủy mất một nửa.
Đến lúc cả bốn tháp đều bị phá hủy thì sức mạnh của Úc Lễ sẽ không còn bị áp chế.
Khắp tam giới này sẽ không ai có thể uy hiếp đến tính mạng hay làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình an sau này của hắn nữa rồi.
Tới lúc đó hắn sẽ không cần đến sự trợ giúp của y nữa.
Mà y cũng đã có thể quay về thế giới của mình.
Số ngày có thể ở bên cạnh nhau có lẽ đã càng ngày càng ít đi mất rồi
Cả đường Ma Tôn đều đi ở phía trước, không hề quay đầu lại lần nào, thế nên cũng đủ để người ở phía sau có được không gian tự do của mình.
Ninh Diệu vươn tay về phía sau, sờ so.ạng trong không khí một lát.
Chỉ trong giây lát, tay y đã bị một cái tay khác mạnh mẽ nắm chặt.
Y quay mặt về sau, lập tức nhìn thấy Úc Lễ đang ở phía sau dùng khâu rhình để nói chuyện với y.
[Sao thế?] Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Sau đó y cứ yên lặng nắm tay Úc Lễ như thế mà tiến về phía trước.
Làn da trong lòng bàn tay cọ xát vào nhau khiến nhiệt độ tăng lên.
Lòng bàn tay hai người đều ra mồ hôi, nhưng lại không ai chịu buông tay mình ra trước.
Ở phía sau, Úc Lễ vừa đi vừa nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, nheo mắt trầm tư.
Tuy không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng nếu phán đoán của hắn không sai, thì Ninh Diệu bây giờ…rất muốn đến gần hắn hơn một chút.
Không cần vội, bởi vì bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên cạnh nhau mà.
Đường hầm này cũng không quá dài, không bao lâu sau, Ninh Diệu đã nắm tay Úc Lễ đi đến cuối đường.
Cuối đường có một cánh cửa lớn, Ma Tôn dừng lại trước cửa rồi vươn tay ra, cánh cửa ấy liền bật mở, lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
Tuy không có những con quái thú khiến người ta sợ hãi, nhưng lại có rất nhiều pho tượng mang dụng mạo tú lệ, sống động như thật.
Trên mặt các nàng đều đang nở nụ cười, còn ôm nhạc cụ trong ngực, dùng ánh mắt lấp lánh mị hoặc nhìn về phía cửa.
Ma Tôn giải thích: “Trước đây người xây nên đường hầm này thiết kế như vậy để đảm bảo an toàn.
Thế nên trừ chủ nhân ra, những người khác vào đây sẽ bị tấn công.
Nhưng bởi vì nhiều năm rồi không tu sửa, nên phần lớn ma chế phẩm ở đây đều mất đi khả năng tấn công, chỉ còn sót lại một ít mị khí mà thôi.
Chỉ cần nín thở ngưng thần, là có thể đi qua mà không gặp trở ngại nào.”
Thật ra thì mỗi ma chế phẩm ở đây đều có sức mạnh từ Hóa Thần kỳ trở lên.
Nhưng Úc Lễ không muốn để lại cho mình quá nhiều trở ngại, cho nên các trạm kiểm soát khác đã bị phá đến mức nát bấy cả rồi.
Hắn chỉ chừa lại duy nhất một tầng không có chút khó khăn nào để Ninh Diệu có thể dễ dàng vượt qua.
Thế mà Ninh Diệu vẫn rất ngạc nhiên.
Ngay sau đó lại trưng ra dáng vẻ vô cùng thích thú với mấy ma chế phẩm này, y nói với Ma Tôn: “Thì ra là vậy.
Nếu nơi này đã không có gì nguy hiểm thì ngài cứ ra ngoài trước đi.
Ta muốn ở lại quan sát một chút đã.
Bên ngoài khó mà nhìn thấy được những ma chế phẩm mỹ lệ