Ninh Diệu bị ôm lại thật chặt, cánh tay hữu lực bao trọn y vào ngực, tựa như muốn ôm y hoà vào máu thịt của mình.
Ninh Diệu tựa vào ngực Úc Lễ, y ngước mắt lên, đối diện với hắn.
“Lời ta vừa nói đó, huynh hiểu không?” Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi.
Nhưng Úc Lễ lại không trả lời.
Trước đây y không hiểu được sự kích động trong đôi mắt đen nhánh đó của hắn, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy được tình yêu hiện diện rõ ràng nơi đó, chúng đang từ từ, chậm rãi truyền đến Ninh Diệu.
Ninh Diệu bỗng thấy hơi hồi hộp.
Có phải Úc Lễ muốn hôn y không? Nếu như hôn thật, vậy thì y có cần giãy giụa vài cái, rồi bày ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó hỏi “Sao huynh lại hôn ta?” để chứng tỏ mình không biết tí gì về tâm tư của Úc Lễ không ta?
Nếu như cứ thuận theo tự nhiên mà chấp nhận, thế thì có khi nào Úc Lễ sẽ nghi ngờ vì sao y lại không giật mình chút nào hay không?
Ninh Diệu còn chưa kịp nghĩ ra, thì Úc Lễ lại đột nhiên nhíu mày, dừng động tác lại.
Khi nãy Úc Lễ chiến đấu nên đã bị thương, bây giờ máu huyết dồn nén nên lại hộc máu mất rồi!
“Huynh sao rồi?” Ninh Diệu đỡ lấy Úc Lễ, y muốn đỡ hắn vào khoang tàu để nghỉ ngơi.
Nhưng khoang tàu đã trải qua một trận chiến quá kịch liệt, nên đã vỡ tan nát thành từng mảnh, không còn nghỉ ngơi được nữa.
Ninh Diệu cho tàu bay đáp xuống, sau đó lấy xe ngựa mà họ từng sử dụng ra, đưa Úc Lễ vào bên trong nghỉ ngơi.
Úc Lễ ngồi xuống, rồi nói với Ninh Diệu đang vô cùng lo lắng ở bên cạnh: “Ta không sao đâu.
Em đừng lo lắng quá, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được.”
Ninh Diệu rất nghi ngờ mấy lời này.
Nhưng y lại không phải là bác sĩ, nên không thể đoán được Úc Lễ có đang cậy mạnh mà nói dối hay không.
Nhưng cũng may lần này bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đi, Ninh Diệu còn ỷ vào thân phận Yêu Vương, nên lấy được không ít thuốc trị thương quý hiếm từ Yêu tộc nữa.
Ninh Diệu lấy bình thuốc từ nhẫn trữ vật, sau đó ngồi giám sát Úc Lễ uống từng viên một.
Sau khi uống thuốc xong thì bắt buộc phải dùng linh lực luyện hóa điều tức để thuốc có thể phát huy tác dụng nhanh hơn.
Ninh Diệu giục Úc Lễ đi đả tọa điều tức, còn mình thì ngồi bên cạnh để hộ pháp cho hắn.
Thấy Úc Lễ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngồi điều tức theo lời mình, Ninh Diệu mới tạm yên tâm được một chút.
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ một lúc lâu, sau đó mới lấy một cái chăn mỏng để ngăn giữa hai người.
Y nhẹ nhàng vươn tay ra, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Đây chính là sức mạnh thuộc về y.
Y lợi hại như vậy, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Lễ chịu đựng đau khổ một mình.
Bây giờ Úc Lễ không chỉ bị thương, mà còn phải gánh chịu rắc rối do Nhiên Tình Chủng gây nên.
Cũng chính vì thế, nên bọn họ không thể quay lại tìm đại phu, mà phải tiếp tục chạy theo hướng đã định sẵn, đi tìm thuốc giải trước.
Không có cách nào có thể giúp Úc Lễ một tay được sao?
Ninh Diệu lại lấy Thần Khí mà y thuận tay lấy từ Yêu tộc ra, Thần Khí giống như một pháp trượng nho nhỏ, nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chỉ cần nhìn một cái đã biết đây không phải vật phàm.
Nếu là Thần Khí, vậy thì có thể hiểu được lời y nói đúng không?
Ninh Diệu nhỏ giọng, cố ý thử trò chuyện cùng Thần Khí vài câu: “Thần Khí Phượng hoàng ơi, có thể nhờ mày giúp một chút không? Có thể nhờ mày chữa thương cho Úc Lễ được không?”
Ánh sáng của Thần Khí lấp lóe lên, nhưng sau khi thay đổi một chút, lại không hề có chuyện gì xảy ra nữa.
Ý này chắc hẳn là không chịu, hoặc là làm không được nhỉ?
Ninh Diệu đưa ra suy đoán trong lòng, y suy nghĩ một lát, rồi thay đổi sang một yêu cầu khác: “Vậy thì có thể nhờ mày giảm bớt đau đớn cho huynh ấy lúc huynh ấy tỉnh táo không?”
Thần Khí lại lóe lên, nhưng sau khi ánh sáng biến mất, thì vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Mà Úc Lễ ở bên cạnh y vẫn nhíu mày rất chặt, chứng tỏ chẳng hề giảm bớt được tí đau đớn nào hết.
Sao mà cái này cũng không được, cái kia cũng không chịu thế?
Thần Khí này như thế là do làm không được, hay là cố tình không thèm giúp y?
Trong lòng Ninh Diệu bắt đầu nghi ngờ, y quan sát Thần Khí một lát, sau đó siết chặt lấy nó.
“Đừng có lấp la lấp lánh nữa, nghĩ cách nhanh lên!” Ninh Diệu hạ giọng, dùng vẻ mặt hung dữ nhất của mình để hăm dọa nó: “Nếu như mày không chịu nghĩ, tao sẽ cho mày nát bét ngay tại chỗ.
Tới lúc đó đừng làm Thần Khí nữa, cứ ở đây làm phân bón hóa học luôn đi!”
Ánh sáng màu trắng lập tức xuất hiện xung quang Thần Khí, chỉ cần gần thêm chút nữa là đã có thể đánh nát nó rồi.
“Tao cũng không muốn làm khó mày.” Ninh Diệu nói.
“Chỉ cần giảm bớt đau khổ lúc huynh ấy tỉnh táo là được rồi, không giải được tận gốc cũng không sao cả.”
Khoảng cách giữa ánh sáng đó và Thần Khí càng ngày càng ngắn lại.
Ánh sáng trên Thần Khí lại lấp lóe, cuối cùng chia thành hai nửa, một nửa dung hợp với Ninh Diệu, còn nửa kia thì bay vào người Úc Lễ.
Ninh Diệu trơ mát nhìn ánh sáng trên người Úc Lễ bắt đầu tối dần đi.
Dường như có thứ gì đó đã vấy bẩn ánh sáng ấy, sau đó tia sáng yếu ớt kia bắt đầu rời khỏi người Úc Lễ, rồi đi vào người Ninh Diệu.
Khi ánh sáng đó tiến vào người Ninh Diệu, hơi thở y lập tức đông cứng lại trong nháy mắt.
Lục phủ ngũ tạng của y cứ như bị lửa thiêu đốt, nóng đến mức hít thở không nổi nữa.
Nóng quá…sao lại nóng đến vậy chứ?
Nhiệt độ kia cũng chẳng chịu dừng lại ở bên ngoài, mà thâm nhập vào tận xương cốt, biến thành cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, khiến cho Ninh Diệu khao khát có ai đó chạm vào mình để giảm bớt đi cảm giác ngứa ngáy này.
“Ư…” Ninh Diệu nhịn không nổi nữa, phải nhỏ giọng rê/n rỉ.
Sau đó y chỉ đành đưa tay chạm vào gương mặt, xương quai xanh và cả cổ mình.
Màn chắn giữa y và Úc Lễ cũng không có cách nào chống đỡ nổi nữa, lập tức vỡ vụn.
Tiếng rê/n rỉ yếu ớt của Ninh Diệu khiến Úc Lễ mở mắt ra ngay tức khắc.
Khi Úc Lễ đưa tay đến, trên bàn tay hắn còn mang theo hơi lạnh.
Ninh Diệu vươn tay nắm lấy, áp bàn tay ấy lên mặt mình.
“Úc Lễ…” Ninh Diệu nhỏ giọng gọi.
Vì quá khó chịu nên hốc mắt y trở nên đỏ hoe, còn lấp lánh ánh nước: “Người huynh mát quá.”
Ninh Diệu kéo tay Úc Lễ xuống, lướt qua gương mặt non mềm trơn bóng của mình.
Bàn tay lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn, và cả cần cổ trắng tinh, lướt xuống chút nữa thì đã đến được nơi bị quần áo che phủ…
Úc Lễ muốn cản tay Ninh Diệu lại, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng Nhiên Tình Chủng vẫn còn trong thân thể ta, nhưng ta lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Có phải nó gây ảnh hưởng đến em rồi không?”
Dựa theo lời của Thần Khí khi nãy và tình hình hiện tại của Úc Lễ, Ninh Diệu đã có thể đoán được đại khái chuyện gì đang diễn ra.
Thần Khí không thể loại bỏ hoàn toàn đau đớn trên người Úc Lễ, nhưng dưới sự đe dọa của y, nên nó đành phải lấy hết đau đớn trên người hắn chuyển sang cho Ninh Diệu.
“Ta…A! Đây là sức mạnh vừa mới thức tỉnh của ta, chiêu thức mới học đó.” Ninh Diệu nói dối, y không muốn Úc Lễ tìm Thần Khí để trả sự đau đớn ấy về cho mình.
“Di chuyển hết đau đớn trên người huynh vào người ta.”
“Trả lại đây.” Giọng điệu Úc Lễ chắc nịch.
“Ta…ta không muốn!” Ninh Diệu từ chối yêu cầu này của Úc Lễ ngay.
“Huynh chịu đựng lâu như vậy rồi, cũng phải đến lượt ta.
Huynh, huynh thấy sao rồi? Sau khi uống mấy viên thuốc giải đó, có thấy hồi phục tí nào không?”
“Ta không sao cả.
Những thứ đó đều là thuốc quý ngàn năm khó gặp, ta đã khôi phục được một nửa rồi.” Úc Lễ áp tay lên làn da nóng hổi của Ninh Diệu, trong lòng càng lo lắng hơn.
“Đừng tùy hứng nữa, trả về đây!”
Ninh Diệu không thèm nghe lời hắn nữa đâu.
Qua tầm mắt mơ hồ, y nhìn thấy được gương mặt cau có của Úc Lễ.
Y đã quen thuộc với từng đường cong trên gương mặt này.
Bình thường nhìn thì đúng là khiến cho người ta vui vẻ, nhưng bây giờ dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa này, càng khiến cho y muốn gần gũi với hắn nhiều hơn.
Thì ra…thì ra cảm giác trúng phải Nhiên Tình Chủng khó chịu đến mức này sao?
Vậy mà vì sao Úc Lễ lại có thể không biểu hiện ra một chút khác thường nào cả? Hắm làm thế nào để nhịn được mà không cưỡng ép y ở hiện thực được vậy?
Ninh Diệu cắn răng chịu đựng, nhưng chẳng được bao lâu, y đã bỏ cuộc.
Vì sao lại phải nhẫn nhịn như thế? Rõ ràng là hắn không phải cô đơn lẻ loi một mình nữa, rõ ràng là bên cạnh Úc Lễ vẫn còn người có thể giúp hắn cơ mà.
“Giúp, giúp ta…” Giọng nói của Ninh Diệu tủi thân vô cùng. “Úc Lễ, sao huynh lại không tự giác đến giúp ta?”
Ninh Diệu túm chặt vạt áo của Úc Lễ, muốn kéo hắn đến trước mặt mình.
Úc Lễ cầm lấy Thần Khí đang nằm bên cạnh đặt vào tay Ninh Diệu: “Nếu em không muốn trả lại, thì cứ ngủ một giấc đi.
Cứ mơ một giấc thật dài, khi em tỉnh lại, thì chúng ta đã đến nơi rồi.”
Ninh Diệu bực bội trừng mắt với Úc Lễ, thẳng tay ném Thần Khí ra xa.
“Ta không thèm dùng thứ này đâu.
Bây giờ là thời điểm nguy hiểm, lỡ đâu khi ta ngủ, bọn họ lại tấn công thì sao? Đến lúc đó huynh lại muốn dụ bọn họ đi mất, để lại một mình ta ở đây, ta biết phải làm sao bây giờ? Ta không muốn nghe đâu, huynh toàn là ý đồ xấu.” Ninh Diệu từ chối không chút do dự.
Úc Lễ trầm mặc, trong thời gian ngắn hắn cũng không biết phải phản bác như thế nào cả.
Bởi vì nếu hắn nói rằng sẽ không để Ninh Diệu một mình thì y cũng sẽ không tin hắn nữa.
Úc Lễ không thể chịu nổi nếu Ninh Diệu khó chịu.
Hắn nhìn cơ thể đỏ ửng của Ninh Diệu, sau đó chỉ đành thở dài, nương