Cảnh trong mơ lúc này cũng là một nơi mà Ninh Diệu đã từng đi qua.
Dòng suối nhỏ trong trẻo không một bóng người, và cả thảm cỏ mềm mại xanh mướt đó nữa.
Đây chính là nơi Úc Lễ dẫn y đến để rửa chân sau khi y bị Ma Tôn hôn cổ chân vào lần đầu tiên gặp Ma Tôn.
Ninh Diệu ngồi bên cạnh dòng suối nhìn con bướm nhỏ đang bay múa xung quanh mình.
Sau đó y vươn một ngón tay ra, thế là con bướm xinh đẹp kia ngoan ngoãn đậu trên ngón tay y.
Ninh Diệu nắm lấy ống tay áo của Úc Lễ đang ngồi bên cạnh, khoe với hắn: “Huynh xem nè, thấy ta có giỏi không?”
Úc Lễ đuổi con bướm đang đậu trên đó đi, rồi nắm lấy tay y.
Y tách ngón tay vốn đang khép lại của Ninh Diệu ra, rồi chen ngón tay mình vào những khe hở của ngón tay y.
Cuối cùng biến thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Huynh ngang ngược quá à.
Con bướm xinh như thế mà cũng đuổi đi.” Ninh Diệu nói, sau đó tựa vào vai Úc Lễ.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến nơi này?”
Có vẻ tâm trạng của Úc Lễ bây giờ không tệ.
Nơi này non xanh nước biếc, tốt hơn nhiều so với cảnh trong những giấc mơ trước đây.
Lúc trước nếu không phải là không gian chật hẹp thì cũng là bị trói chặt trên giường lớn, không khí thì nóng như lò lửa, làm gì vui vẻ thoải mái như lúc này được chứ.
Xem ra khi Úc lễ nằm mơ cũng không chỉ nghĩ mỗi việc muốn làm chuyện đó với y, vẫn muốn dẫn y đi đến nơi bình thường để chơi một chút.
Nhưng chỉ vài giây sau, Ninh Diệu đã nhận ra rằng suy nghĩ của mình đúng là sai quá sai rồi.
Bởi vì Úc Lễ vốn đang ngồi bên cạnh y bỗng bước xuống nước, nắm lấy mắt cá chân y.
Ninh Diệu cứ để Úc Lễ nắm thoải mái.
Y chống tay trên mặt cỏ xanh, nghiêng người nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn lại muốn hôn lên mắt cá chân y như hắn đã làm trước đây sao?
Sao tự nhiên Úc Lễ trong mơ lại trở nên biết kiềm chế như vậy chứ?
Ninh Diệu vừa mới nghĩ vậy, bỗng cảm thấy trên người mình lạnh ngắt.
Y cúi đầu xuống nhìn, lập tức thấy vạt áo vốn rất chỉnh tề của mình đã bị mở ra, rồi bị kéo thẳng xuống dưới.
Úc Lễ đứng trước mặt Ninh Diệu, nắm lấy mắt cá chân của y.
Hắn nghiêng đầu hôn lên khớp xương nho nhỏ nhô lên trên mắt cá chân.
Chỉ cần nhẹ nhàng quay đầu lại là đã có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp ngoài kia.
Thảm cỏ xanh biếc, mà làn da áp lên cỏ lại trắng nõn như mỡ dê, xung quanh còn có những bông hoa phiếm hồng.
Úc Lễ cứ nhìn chằm chằm y một cách trắng trợn táo bạo nhự vậy, chẳng biết kiềm chế chút nào hết.
Cho dù đây chỉ là cảnh trong mơ, nên không có bất kỳ người ngoài nào thấy được cảnh này, nhưng Ninh Diệu vẫn cảm thấy như mình đang làm chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ, thế là ngượng chín cả mặt.
Quả nhiên Úc Lễ trong mơ không biết kiềm chế là gì cả! Vậy nên chỉ có việc mà y không dám nghĩ, chứ không có chuyện Úc Lễ không dám làm.
Ninh Diệu ngâm một chân vào nước, sau đó đá nước lên mặt Úc Lễ, sau đó mắng: “Huynh đang quấy rối người ta đó.
Huynh có biết không?”
Úc Lễ nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn Ninh Diệu, rồi nhếch môi cười: “Biết, vậy thì sao?”
Ninh Diệu dùng vẻ mặt siêu hung dữ để dọa hắn.
Nhưng khi Úc Lễ cười rồi đè xuống, y lại vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.
Hương thơm của cỏ xanh đều đã bị mùi phấn hoa át đi hết.
Có giọt sương sớm trong suốt chảy xuống từ giữa nh/ụy hoa, khiến cho đóa hoa càng trở nên mềm mại kiêu sa lạ thường.
Trên mặt đất bỗng xuất hiện một đống đá quý.
Đá quý cứ xuất hiện mãi không ngừng.
Khi người sản xuất ra nó kêu đau, lại bị bóp chặt cằm.
“Yểu điệu.” Giọng nói của Úc Lễ khàn khàn.
“Người kêu đau là em, đến khi ta dừng lại thật thì người nói không muốn cũng là em.”
Câu này đã chọc tức Ninh Diệu, y hậm hực nói: “Bây giờ ta không thèm nữa, không thèm thật đó!”
“Không được.” Úc Lễ bác bỏ ngay lập tức.
Mặt trời dần ngả về tây, lúc này đầu óc bị làm đến mềm nhũn của Ninh Diệu mới nhớ ra được mục đích của mình khi đến đây.
Lần này y đến là để nói chuyện nghiêm túc với Úc Lễ, phân rõ trái tim mình.
Nhưng kết quả bây giờ là thế nào đây?
Mà bây giờ lại tiếp tục lăn qua lăn lại lần nữa rồi.
Dựa vào kinh nghiệm của y, trước khi giấc mơ này kết thúc, thì với năng lực của Úc Lễ, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.
Nếu là trước đây, y sẽ chẳng thèm để ý đến chuyện mình bỏ lỡ cơ hội lần này.
Dù sao tương lai còn dài, cùng lắm thì cứ từ từ tìm cơ hội khác nói sau vậy.
Nhưng bây giờ thời gian bọn họ được ở bên nhau đang càng ngày càng ít đi, y không còn đủ thời gian để kéo dài nó thêm nữa.
Ninh Diệu cố gắng nói chuyện bình thường với Úc Lễ vào thời gian nghỉ giữa trận.
“Có thể dừng một chút không? Chỉ một chút thôi.
Chúng ta nghiêm túc…nói chuyện?” Ninh Diệu nói rất vất vả.
“Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Câu hỏi của Ninh Diệu cứ như đá chìm vào đáy biển.
Nhưng không biết những lời này kí/ch thích Úc Lễ chỗ nào, hắn không chỉ không chịu dừng lại, mà còn ác liệt hơn khi nãy nhiều.
Ninh Diệu bị ép đến mức rơi thêm hai giọt nước mắt.
Khi nãy ở hiện thực, người này không thèm thảo luận với y chuyện này thì thôi đi.
Nhưng mà sao ngay cả trong mơ cũng không thèm cho y nói luôn vậy nè!
“Ta, ta phải nói ngay bây giờ!” Ninh Diệu quật cường nói.
Úc Lễ cười lạnh một tiếng.
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Nơi đây không còn thảm cỏ và cảnh non xanh nước biếc nữa, thay vào đó là một căn phòng tối tăm u ám, bốn cửa sổ đều bị đóng kín, vô cùng bí bách.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn rất hoa lệ.Y đang nằm trên chiếc giường ấy, còn Úc Lễ thì đang đè trên người y, dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn xuống.
“Nói chuyện gì?” Úc Lễ lạnh giọng nói.
“Nói chuyện em phát hiện ta có sức mạnh bất phàm, dưới tình huống bình thường thì không cần ai bảo vệ.
Mà cuối cùng em cũng chờ được đến ngày ta giải trừ Nhiên Tình Chủng rồi, không muốn tiếp tục mối quan hệ xấu hổ này nữa, nên muốn bỏ đi luôn?”
Ninh Diệu: “?”
Trước giờ y có bộc lộ suy nghĩ nào giống vậy hả ta? Cái kiểu ảo tưởng kỳ kỳ quái quái này của Úc Lễ là moi từ nơi nào ra thế?
Mà cái người đang bày vẻ mặt hung dữ kia lại bất chợt cúi đầu xuống, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi Ninh Diệu.
Lọn tóc dài của Úc Lễ đong đưa rồi rơi xuống trên mặt Ninh Diệu.
Hắn cọ chóp mũi y, trong giọng nói mang theo một sự cố chấp không thể nào lay động được.
“Trên thế giới này, ai cũng có thể vứt bỏ ta, phản bội ta.
Chỉ có em là không được.” Úc Lễ gằn từng câu từng chữ, nói vô cùng rõ ràng, tựa như đang nói ra một quy tắc bất di bất dịch: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Ninh Diệu kinh ngạc.
Sau khi