Một nụ cười mơ hồ như vậy nên chưa bị sư tôn của Úc Lễ phát hiện, ông ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt, muốn cho Úc Lễ biết bản thân mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.
Nhưng những câu nói hạ thấp này đều bị ngăn cách hết cả rồi, thay vào đó là giọng nói như ánh sáng khiến cho người nghe cảm thấy lòng mình đang nóng lên.
Nếu như lấy cái cờ hiệu “Vì muốn tốt cho hắn” ở kia so sánh với giọng nói này, thì có vẻ thứ ở vế trước càng trở nên khó nghe hơn.
“Sư tôn.” Úc Lễ đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời ông lão đầu bạc.
“Con quay về sẽ tự suy nghĩ lại.”
Thật ra lời ông lão muốn nói cũng chẳng khác mấy, ông ta uống một ngụm trà giải khác rồi vung tay áo cho Úc Lễ rời khỏi.
Úc Lễ vẫn ung dung bước đi, mặt hắn vô cảm, đi đến trước phòng ngủ của mình.
Lúc hắn đi trên đường, đôi tay luôn bịt kín tai hắn vẫn chưa từng buông ra.
Mãi cho đến khi hắn trở về khoảng sân thuộc về chính mình rồi thì đôi tay ấy mới từ từ rời khỏi.
Úc Lễ nhanh tay lẹ mắt dùng một tay bắt lấy cánh tay kia, rồi siết thật chặt.
“Ngươi là người nơi nào? Đi theo ta có mục đích gì?”
Trong giọng nói của thiếu niên này toàn là giả vờ hung bạo với ương ngạnh mà thôi, nhưng ánh mắt hắn lại cứ nhìn vào hư không không thèm chớp mắt.
“Nhẹ một chút, huynh siết ta đau.” Giọng nói kia lại xuất hiện.
Ngữ điệu và giọng nói của y vẫn luôn mềm mại như thế, một câu bình thường như vậy khi được nói ra từ miệng y thì đều biến thành sự nhõng nhẽo cao cấp nhất luôn ấy chứ.
Úc Lệ tự nhận mình là kẻ mềm cứng không ăn, nhưng sau khi nghe xong câu nói này thì vẫn phải buông lỏng tay theo bản năng.
Cánh tay kia vừa rời đi, tâm trạng Úc Lễ đã không tốt.
Hắn vươn tay nắm lấy thêm lần nữa, thế mà lần này có thể bắt được ống tay áo vừa mượt vừa lạnh ngắt.
“Đừng hòng chạy.
Thật ra ngươi là ai?” Úc Lễ lạnh giọng hỏi.
Tuy người kia không nói gì, nhưng từ nơi bị Úc Lễ bắt lấy lại đang từ từ hiện ra một bóng người.
Ngón tay thon dài trắng nõn, cả phần cánh tay mảnh khảnh, nhìn lên trên chút nữa thì cả bóng người ấy cũng lập tức hiện ra.
Trên gương mặt còn đẹp hơn cả ánh mặt trời ngay xuân thấp thoáng ý cười.
Đôi môi đỏ hồng hơi cong lên, cứ như là đang dụ hoặc người khác đến hôn lên vậy.
Úc Lễ kinh ngạc, hắn càng nắm chặt lấy bàn tay đó hơn nữa.
“Là ngươi?”
Gương mặt như thế chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ không quên được.
Nhưng người nãy đã bị hắn dùng thái độ ác liệt đuổi đi, sao lại còn đi theo hắn nữa chứ?
Môi Úc Lễ hơi hé ra rồi mím lại ngay, tuy trong lòng hắn xuất hiện đủ loại câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Vì sao ngươi lại muốn theo ta?”
Ninh Diệu thấy Úc Lễ lúc này vẫn chưa thể che giấu được hết cảm xúc của mình, y nhìn vào ánh mắt hồi hộp của hắn, cười nói: “Thích huynh thì mới đi theo huynh chứ.”
Những lời ấy giống như là đang bắn một ngư lôi nước sâu vào giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Vẻ bình tĩnh giả tạo của thiếu niên tóc đen kiệt ngạo ấy lập tức vỡ nát, cảm xúc chân thật bị vùi lấp thật sâu cũng bắt đầu hiện ra.
Đôi môi mỏng của Úc Lễ cứ mấp máy mãi, sau đó mím thành một đường thẳng.
Hắn muốn vờ như mình chẳng thay đổi gì, nhưng vành tai đỏ như nhỏ máu đã bán đứng hắn.
Tình cảm ngây ngô của thiếu niên ấy chưa từng chớm nở, lại vẫn luôn chôn thân giữa đủ mọi loại phủ định.
Bỗng nhiên bây giờ lại thình lình đối mặt với một câu thích, cứ như là đang nằm mơ vậy.
Úc Lễ cố gắng duy trì sự cảnh giác cơ bản nhất của mình.
Hắn lùi về phía sau một bước, bắt đầu chất vấn: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin? To gan dám đi theo ta vào giữa lãnh địa của sư môn, mục đích thật sự của ngươi rốt cuộc là gì?”
“Còn có thể là mục đích gì nữa, đương nhiên là vì thấy huynh đẹp, tuấn tú lịch sự, tâm tính còn cứng cỏi, nên mới ngưỡng mộ huynh đó.” Ninh Diệu vừa nói vừa cúi người xuống, để cho mình chỉ đứng ngang với ngực Úc Lễ.
“Chẳng lẽ…huynh không cảm thấy mình rất ưu tú sao?”
Trong ánh mắt đen nhánh của người trước mặt không hề có chút ác ý nào, chỉ có sự yêu thích tràn cả ra ngoài.
Y cứ nhìn hắn chăm chú như thế, giống như là đang nhìn người mình yêu nhất vậy.
Thế nên mới không chút do dự mà lao vào nguy hiểm cứu hắn ra, còn nói nhiều câu để khen ngợi hắn như thế.
…Thì ra là hắn cũng sẽ được người khác yêu thích.
Tay Úc Lễ bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, khuôn mặt hắn cứng đờ, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Vớ vẩn!”
Ninh Diệu vui vẻ nói: “Vớ vẫn chỗ nào? Lời ta nói đều là thật lòng, nếu không thì ta theo huynh làm gì? Bộ ta rảnh đến mức không có chuyện gì làm hả?”
Úc Lễ không thèm để ý tới Ninh Diệu nữa, giống như là hắn không biết phải ứng phó như thế nào, cũng không biết phải nói hay làm ra phản ứng gì.
Vậy nên chỉ có thể trưng ra một gương mặt cươ/ng cứng, rồi ngồi vào bàn xử lý vết thương cho mình trước.
Úc Lễ kéo tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó lại đột ngột dừng lại.
Khi xử lý miệng vết thương thì không có cách nào vẫn còn ăn mặc chỉnh tề được, mà bắt buộc phải cởi cả áo trong lẫn áo ngoài ra để bôi thuốc.
Trong tình huống bình thường thì lúc này những người khách xa lạ từ ngoài đến phải rời đi.
Nhưng người ở cạnh lúc này lại không hề có chút ý tứ muốn đi ra ngoài, lại còn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Nếu như đổi thành một người khác, thì Úc Lễ sẽ không chút do dự mà đuổi thẳng ra ngoài.
Nhưng bây giờ những lời này lại không thể bật thành giọng nói, dù làm thế nào cũng không thể thốt ra được.
Úc Lễ chậm rãi thở ra một hơi, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ninh Diệu đi theo ra ngoài, mới phát hiện ra không phải hắn bị y dọa chạy mất, mà là đến một góc sân bẻ vài thứ lá cây nào đó.
Này là đang làm gì thế?
Ninh Diệu nghi hoặc quan sát hành động của Úc Lễ.
Sau khi hắn gom đủ lá cây đó rồi thì lại quay về phòng, bắt đầu lấy mớ lá thuốc vừa hái được nhai nát, rồi đắp lên trên miệng vết thương.
Thì ra Úc Lễ đang muốn dùng lá thuốc để chữa thương cho mình!
Không thế thì sao nữa! Khi nãy Úc Lễ đã đưa hết tất cả tài sản mình có được cho y để báo đáp ân cứu mạng, bây giờ có thể nói là hắn chẳng còn gì nữa, quay ngược về lúc khởi đầu.
Ninh Diệu ở bên cạnh nhìn đến mức sốt ruột.
Y muốn trả lại mấy đồ lúc này Úc Lễ đưa y, nhưng hắn lại lạnh mặt từ chối.
“Lúc nãy ta đã nói rồi, mấy thứ này cho ngươi để báo đáp ân cứu mạng.
Nếu ngươi không muốn, thì cứ hủy nó đi.”