Sau khi Ninh Diệu lấy lại được tinh thần, mới dần cảm thấy chấn động.
Rõ ràng là y đang muốn thảo luận với Úc Lễ về vấn đề trẻ vị thành niên không được yêu sớm, vậy mà tại sao trí tưởng tượng của Úc Lễ bay vèo một cái đến tận chân trời luôn rồi?
Y nói nhỏ ở đây là tuổi nhỏ, chứ có phải là cái kia kia nhỏ đâu?
Ninh Diệu nghi rằng, do lúc vừa mới lộ dấu vết y đã lấp liếm dữ dội như thế, vờ như bản thân mình rất thích làm mấy chuyện đó đó, nên mỗi buổi tối đều mơ thấy.
Vậy nên mới khiến cho Úc Lễ sinh ra mấy tưởng tượng không bình thường thế này đây.
Những thứ đó tạo thành một áp lực vô hình lên người Úc Lễ, vì thế mấy lời tâm sự bình thường của y khi lọt vào tai hắn mới trở thành một ý khác.
Biểu cảm của Ninh Diệu vi diệu quá, khiến cho mày Úc Lễ cũng nhíu theo: “Lời ta nói có chỗ nào không đúng sao?”
Ninh Diệu cũng biết đây có lẽ là lý do duy nhất có thể thuyết phục được thiếu niên Úc Lễ, vì vậy chỉ có thể rưng rưng nước mắt thừa nhận: “Không có gì không đúng hết, ý ta đúng là như vậy.
Bây giờ huynh vẫn chưa được, không thể thỏa mãn được ta.
Cố lên, ta đợi huynh lớn.”
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, Úc Lễ trịnh trọng gật đầu.
Ninh Diệu nước mắt lưng tròng, nắm ngược lấy tay Úc Lễ.
…Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi tháp phong ấn này rồi, nếu như Úc Lễ nhớ đến mấy lời bọn họ nói khi nãy, chắc chắn sẽ làm y đến mức nhũn chân đứng dậy không nổi luôn.
Đừng mà! Làm ơn cho Úc Lễ quên mấy lời đó nhanh nhanh chút đi, nếu không thì y chịu không nổi đâu.
“Đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của ta, chúng ta sẽ lập tức kết thành đạo lữ.” Giọng nói của Úc Lễ chứa đầy vui sướng.
Ninh Diệu đang muốn nói thêm gì đó, nhưng y vừa mới mở miệng ra, thì cảm giác ngưa ngứa quen thuộc trong cổ họng lại đột ngột xuất hiện.
Nhưng lúc này y không kịp nuốt nó lại, máu tươi trào ra khỏi miệng, bắn lên vạt áo của Úc Lễ.
Ninh Diệu cảm thấy mọi nơi trên cơ thể mình vẫn còn rất khỏe, nhưng y có thể thấy được toàn bộ thế giới trong tháp phong ấn đều trở nên vặn vẹo.
Tiếng kêu nôn nóng của Úc Lễ trước mặt cũng tựa như vang lên từ nơi xa, cứ mơ hồ không rõ.
Cả người Ninh Diệu bị Úc Lễ ôm trọn vào ngực, hai tay đang ôm lấy y vẫn đang run rẩy không ngừng.
“Ta không sao cả, ta…”
Ninh Diệu muốn nói Úc Lễ đừng lo lắng quá, sức khỏe của y không có vấn đề gì cả.
Nhưng y chỉ vừa mới mở miệng, thì máu tươi lại trào ra, bắn thẳng lên mặt cỏ xanh biếc.
Ninh Diệu nhíu mày, tháp phong ấn vẫn luôn ngăn cản y nói ra sự thật rằng sức khỏe y không hề có vấn đề gì cả.
Hơn nữa cho dù y có nói ra, thì chắc chắn Úc Lễ cũng sẽ không tin.
Ninh Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đợi đến lúc chắc chắn rằng cơ thể mình sẽ không xảy ra chuyện gì bất thường nữa, y mới nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Lễ, bảo hắn buông mình ra.
“Đừng lo.
Không phải ta đã nói rồi sao? Mấy năm nay ta sẽ không sao cả.
Xem kìa, ta dọa huynh sợ rồi.”
“Huynh đừng nói nữa!” Giọng nói của Úc Lễ tràn đầy áp lực, lúc này hắn hoàn toàn không muốn nghe Ninh Diệu nói nữa.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình đưa Ninh Diệu rời khỏi hòn đảo nhỏ này, đi đến thành ở bên cạnh để tìm đại phu kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Ninh Diệu.
Úc Lễ nhanh chóng tìm được một y quán, hắn bèn ôm Ninh Diệu bước thẳng vào đó.
Có một y giả râu dài mặc áo bào trắng ngồi giữa phòng.
Trên tay ông ta cầm một quyển sách cổ đã ố vàng, đọc say sưa.
“Đại phu, phiền ngài kiểm tra xem y thế nào rồi?” Úc Lễ vội vàng nói.
“Đừng vội, để ta bắt mạch thử xem.” Đại phu sờ sờ râu, đặt cuốn sách xuống.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Diệu đang được hắn ôm, sau đó ngẩng cả ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đại phu còn có thêm một chút tò mò, khiến cho tim Ninh Diệu cũng theo đó mà sắp vọt ra ngoài.
Chẳng lẽ đại phu này là người đã từng biết chuyện của y do tháp phong ấn sắp đặt sẵn? Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu nhỉ?
Ninh Diệu dùng một tay ấn Úc Lễ xuống, cố gắng ổn định giọng nói của mình để trấn an Úc Lễ: “Huynh biết tình trạng của ta mà, không cần phải xem đại phu.
Chúng ta quay về đi.
Đợi đến khi huynh tìm được bảo bối giúp ta kéo dài tuổi thọ là ta có thể hoàn toàn khỏe lại rồi!”
Úc Lễ cau mày: “Không được, vẫn phải kiểm tra…”
Úc Lễ còn chưa nói xong thì giọng nói kinh ngạc của đại phu đã vang lên: “Ngài không phải là…tiểu thiếu gia Ninh gia đó sao? Không sai được, gương mặt này ta chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên được! Sức khỏe ngài thế nào rồi? Dựa theo lời mà đại năng lúc trước xem bói cho ngài, chỉ cần có thể tìm được…”
Nóc nhà ngay trên đầu Ninh Diệu và Úc Lễ bỗng xuất hiện một cái lỗ thủng, một tiếng ầm thật lớn vang lên, cắt ngang lời đại phu đang định nói.
Những mảnh gạch ngói vỡ nát rơi xuống lả tả, may mà Úc Lễ đã kịp thời ôm Ninh Diệu lùi lại, tránh được mấy viên gạch vụn rơi xuống người.
Mà trong nháy mắt khi bụi đất bay tán loạn, Ninh Diệu đã bấm tay bắn ra một luồng sức mạnh bí ẩn vào người đại phu.
Quả nhiên tháp phong ấn sẽ tận dụng tất cả mọi thứ để châm ngòi ly gián quan hệ giữa y và Úc Lễ.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội để làm vậy, cho dù là bất kỳ manh mối gì, cũng phải bóp chết từ trong trứng nước!
Sức mạnh của Ninh Diệu truyền thẳng vào mạch máu của đại phu.
Đợi đến khi Úc Lễ lại hỏi thêm lần nữa, thì vị đại phu kia đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Ngài nhận ra y? Vậy đại năng kia nói chỉ cần tìm được thứ gì?” Úc Lễ lạnh lùng hỏi.
Trên trán đại phu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ông ta cười trả lời: “Đại năng nói, căn cứ vào quẻ tượng, thì chỉ cần tìm được…chỉ cần tìm được phương thuốc thích hợp, chắc chắn là có thể khỏe lại, vậy nên không cần lo lắng quá.”
Dưới ánh nhìn tha thiết của Ninh Diệu, nên tình hình phát triển không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Đại phu kê cho Ninh Diệu một đơn thuốc, trên đó toàn là những loại dược liệu quý hiếm, có thể nói là trăm lợi nhưng không có một hại.
Sau đó đại phu lại đưa đơn thuốc ấy cho Úc Lễ, tuyên bố chắc nịch rằng chỉ cần tìm đủ các loại dược liệu trong đó, rồi đun lên uống, là có thể kéo dài thọ mệnh, nét mặt bừng sáng.”
Úc Lễ cẩn thật cất đơn thuốc ấy đi.
Sau khi thanh toán đầy đủ tiền nong, hắn lại đưa Ninh Diệu rời khỏi đó.
Lúc này bước chân Úc Lễ đã nhẹ nhàng hơn không ít.
Hắn thuê một gian phòng trong khách điếm, để Ninh Diệu có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Úc Lễ rót cho Ninh Diệu một chén trà.
“Trước đây huynh có từng tìm những dược liệu trên đó chưa?”
Đương nhiên là Ninh Diệu sẽ lắc đầu: “Không tìm được huynh, đương nhiên là ta không có tâm trạng đi tìm những thứ đó.
Chỉ là phải để huynh phải vất vả đi tìm những thứ đó cùng ta.”
Úc Lễ yên lặng một lát, rồi đến ngồi bên cạnh Ninh Diệu, cúi đầu ôm lấy y.
Cái ôm này rất chặt, Úc Lễ cúi đầu ôm chặt bả vai Ninh Diệu, không để cho y thấy cảm xúc của mình lúc này.
Trong lòng Ninh Diệu cũng hiểu rõ, nên cho dù y có đau, cũng ngồi yên cho Úc Lễ ôm.
Y chỉ nhẹ giọng trấn an hắn: “Được, ta tin huynh có thể mạnh lên thật nhanh rồi tìm ra những thứ này, ta sẽ sống được lâu ơi là lâu, huynh đừng lo mà.”
Sau một lúc lâu, Úc Lễ mới lên tiếng, trong giọng nói của hắn còn xen chút giọng mũi: “Ngoại trừ tìm ra đan dược kéo dài tuổi thọ, ta còn giúp huynh tiến giai nữa, vậy thì huynh mới có thể đồng thọ với trời đất.
Thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài…cho dù là lúc nào, hay là ở nơi nào, huynh cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi.”
Cho dù là lúc nào?
Ninh Diệu kinh ngạc, sau đó cười rạng rỡ: “Huynh nói đúng.”
Hàng mi dài đen nhánh của Ninh Diệu rũ xuống.
Úc Lễ nói những lời này ra chỉ là vô ý, nhưng lại khiến cho lòng Ninh Diệu âm thầm bất an.
Y chỉ nói dối thôi.
Cho dù có uống được đan dược trân quý nhất, thì ba năm sau, khi mọi chuyện kết thúc, y vẫn sẽ rời khỏi đây.
Nhưng chẳng qua đây chỉ là thế giới giả do tháp phong ấn tạo ta, đến khi quay lại thế giới thực rồi, thì y và Úc Lễ sẽ gặp được nhau thêm lần nữa.
Vậy sau đó thì sao? Sau khi Thiên Đạo đưa y rời khỏi thế giới này, liệu y và Úc Lễ có còn được gặp lại nhau nữa hay không? Trong lòng Thiên Đạo mang ác ý nặng nề với Úc Lễ như thế, chắc chắn sẽ không thể để Úc Lễ có thể dễ dàng tìm y về.
….Có lẽ lần này, chính là lần diễn tập cho ngày y thật sự rời khỏi.
*
Sau khi đã xác định rõ được mục tiêu, hành trình tìm kiếm của Úc Lễ cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn không trì hoãn thêm nữa.
Sau khi Ninh Diệu nghỉ ngơi xong, hắn lập tức đưa y tiến vào hành trình tìm dược liệu.
Nhưng bỗng nhiên Ninh Diệu phát hiện ra rằng, Úc Lễ thích lo lắng đủ thứ chuyện mà y cực kỳ quen thuộc đã quay về rồi!
Thậm chí ngay cả hành động không cho y ăn vặt lúc ăn cơm cũng giống kinh khủng khiếp!
“Ta ăn tí thì có sao đâu chứ!” Ninh Diệu không phục.
“Việc của người lớn, huynh lo ít thôi!”
“Không được.” Úc Lễ lạnh lùng vô tình từ chối yêu cầu không