Hoàng Nam đang trên đường trở về nhà, trời mùa đông lạnh buốt với những cơn mưa phùn làm dòng người thêm vội vã trở về nơi ấm áp gọi là nhà.
Còn với cậu, nơi ấy cũng chỉ là một nơi để nghỉ ngơi vì đã từ rất lâu đã không còn ai đợi cậu trở về rồi.
Nam đang thất thần nhìn dòng người vội vã thì một tiếng hét thất thanh vọng đến.
Cậu quay người lại thì thấy một chiếc xe lao nhanh về phía mình, cậu còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì chiếc xe ấy đã đâm vào cậu.
Nam ngã xuống, máu tươi ấm nóng chảy ra bao quanh lấy cậu.
Nam nhắm mắt lại, nghe tiếng ồn ào xung quanh cậu nghĩ có lẽ kiếp sau của cậu sẽ yên ổn hơn nhỉ? Cậu nằm im đó, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Nam không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi, cậu choáng váng mở mắt ra.
Đập vào mắt là trần nhà trắng vàng, những chiếc đèn pha lê rọi vào trong mắt Nam.
Cậu thầm nghĩ có phải mình đang ở thiên đường không.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh.
Nam đang ở trong một căn phòng khá lớn, có lẽ là phòng ngủ.
Căn phòng trang trí đơn giản theo phong cách châu âu cổ điển, phía bàn học dựng mấy mô hình anime.
Vừa nhìn là biết độ giàu có của chủ nhân nơi này.Cậu vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang sạc trên tủ cạnh giường.
Đây không phải điện thoại của Nam nhưng điều bất ngờ là cậu lại mở khóa được điện thoại, là dấu vân tay của cậu mở được khóa điện thoại? Cậu khó hiểu mà xem đi xem lại chiếc điện thoại.
Trong điện thoại có vài app game và app đọc truyện, cậu đang định mở phần tin nhắn xem thì đột nhiên đầu cậu đau như búa bổ.
Nam lại ngất đi trên chiếc giường xa hoa ấy.
Lần này cậu lại nằm mơ, trong mơ cậu thấy hình ảnh một cậu bé khoảng 5 tuổi đang khóc đòi mẹ, chỉ là cậu bé khóc mãi cũng không thấy mẹ đâu, những người hầu xung quanh đang dỗ dành cậu, nói mẹ cậu đã qua đời rồi.
Nam nghe mọi người gọi cậu bé là cậu chủ Hoàng Nam, hóa ra cậu bé cũng có tên giống như mình, việc này khiến Nam càng thêm đồng cảm với cậu bé, suy cho cùng cậu cũng là một đứa trẻ mồ côi.
Hình ảnh phía trước như tua nhanh đi, Nam nhìn cậu bé lớn lên, dần dần cũng hiểu.
Cậu bé tên Hoàng Nam, mẹ cậu bé mới mất không lâu thì cha cậu bé đưa vợ hai về, còn có một đứa con trai chỉ kém cậu mấy tháng tuổi.
Cậu bé lớn lên thiếu tình thương của cha mẹ nên tính cách trầm trầm, tự ti.
Khả năng học tập không được tốt lại hay bị so sánh với người em trai tài giỏi của mình càng khiến cậu tự ti hơn.
Người em cùng cha khác mẹ của cậu hình như tên là Hoàng Lân.
Nam cảm thấy hình như nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, cảm giác rất quen thuộc.
Bỗng nhiên cậu giật mình, đây không phải là nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết “ Mùa hè năm ấy” sao.
Đúng lúc này cậu giật mình tỉnh dậy.
Nhìn lại xung quanh căn phòng, đây không phải là căn phòng của cậu nhóc kia sao.
Nam nghĩ nghĩ rồi liền chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Nhìn khuôn mặt trên gương mà cậu cảm thấy hoảng hốt.
Đây không phải gương mặt của cậu.
Khuôn mặt trước gương này nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to rất có hồn, sống mũi cao, đôi môi căn đầy, nhìn tổng thể khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ, mềm yếu.
Nhưng bản thân Nam biết chính cậu nhóc mềm yếu này lại có bao nhiêu cố chấp.
Ngồi trên giường sắp xếp lại trí nhớ, cuối cùng cậu cũng tổng kết lại được rằng