Từ công ty đến nhà Hoàng Hữu Nhân không xa, hai người ngồi xe tầm 30 phút thì đến nơi.
Nhìn cánh cổng đang dần mở ra, Nam hạ quyết tâm mạnh mẽ đi vào.
Hai người vào gần đến sanh lớn liền nghe thấy tiếng cười nói vang ra.
Đây là những âm thanh không bao giờ có được khi cậu ở nhà.
Thành nắm tay cậu rồi dắt cậu đi vào.
Khi vào đến nơi cậu nhìn thấy Hoàng Lân đang ở giữa mọi người cười nói.
Không thể phủ nhận rằng cậu rất đẹp.
Mắt mày sáng ngời, nụ cười rạng rỡ.
Trên người cậu có sự tự tin, sự tự tin về tài năng cũng như tình cảm mà ba mẹ dành cho cậu.
Nếu nói Nam có vẻ đẹp của sự thanh thuần ngoan ngoãn thì Lân lại mang vẻ đẹp của một người tinh anh thông minh, lanh lẹ.
Lân thấy hai người đến thì vui vẻ ra chào hỏi:
- Anh hai, anh về rồi.
Đây là anh rể sao, chào anh rể nha.
Nam nhìn Thành nhưng lại không nhìn ra cảm xúc gì trên khuôn mặt anh.
Anh như nhìn một người xa lạ không cảm xúc mà chào một tiếng.
Nam lại nhìn Lân.
Tuy Lân không thể hiện cảm xúc gì nhưng có thể nhận ra cậu ta đang giả vờ.
Có thể là giả vờ vui vẻ khi thấy cậu cũng có thẻ là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Thành.
Hai người vào nhà thì đồ ăn cũng đã được dọn lên.
Một bàn đây thức ăn nhưng cậu lại chẳng có hứng thú ăn.
Cậu nhai cơm như nhai sáp thầm tính toán mất bao lâu để hai người bên nhau, mất bao lâu để hai người li hôn.
Vừa nghĩ đến li hôn tâm tình cậu lại tuột xuống.
Thành gắp vào bát Nam một con tôm đã lột vỏ.
Nam ngẩng đầu nhìn anh.
Thành chỉ lẳng lặng nhìn cậu rồi nói:
- Ăn tạm thứ này lát nữa đưa em đi ăn khoai lang nướng.
- Em không muốn ăn khoai nướng.
- Anh bóc vỏ cho em.
Một câu nói của Thành đã thành công an ủi Nam, cậu bắt đầu ăn tôm do Thành bóc vỏ.
Lân thấy vậy thì cười nói:
- Anh rể thật tốt với anh hai nha.
Ai cũng biết Lân nói vậy là đang tìm cách bắt chuyện với Thành nhưng anh lại chẳng quan tâm mà chỉ chăm chỉ bóc tôm cho Nam.
Lân phải sượng sùng vuốt tóc.
- Anh rể tốt với anh hai cũng có lí, anh hai tài giỏi như vậy chắc chắn kiến anh rể vui vẻ.
Một câu nói của cậu ta hoàn toàn khiến Nam nhận ra ý của cậu ta.
Lúc trước cậu cứ nghĩ do nguyên thân cản trở quá trình yêu đương của hai người nên mới có kết cục thê thảm như vậy.
Nhưng giờ xem ra không chỉ như vậy.
Nguyên thân ngu ngốc lại bị Lân xúi giục mới có kết cục như vậy.
Chỉ như vậy cũng đủ cho Nam nhìn ra Lân thật ra cũng chẳng trong sáng như vậy.
Thành, nhân vật chính trong câu nói của Lân sau khi bóc xong tôm, bình tĩnh lau tay xong mới nói:
- Tôi rất hạnh phúc khi có em ấy bên cạnh.
Nam biết là anh đang ra mặt giúp mình nhưng cậu vẫn rất cảm động.
Từ trước đến nay cậu đã quen với