❄Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
????Editor: Misa????
????Beta: Mon????
Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch ở tại thư viện đọc sách, hai người rất ít khi nói chuyện, yên tĩnh đọc sách của riêng mình, đến nỗi vào những thời gian khác, lúc rảnh rỗi hai người cũng là tản bộ bên trong sân trường, đối với việc Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch cứ như vậy mà hẹn hò, Viên Lỵ có thể nói là vô ngữ tới cực điểm, này này, cứ như vậy quả thực quá nhàm chán và đơn điệu nha ! Hai người kia có thể tạo một chút cảm giác của cặp đôi yêu nhau hay không.
Kinh nghiệm tình cảm hoàn toàn trống không, không nhiễm một hạt bụi Cố Thiên Ngôn đối với việc ở chung này thế nhưng không phát hiện có cái gì không đúng, đối với bầu không khí như thế này cô còn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, chí ít cứ như vậy vượt qua năm tháng cũng không có vấn đề gì.
Cố Thiên Ngôn ngồi ở trong thư viện yên tĩnh xem nội dung trên sách, Tô Mạch ngồi bên cạnh cô.
Chỉ là lúc này tâm tư Tô Mạch không có đặt trên cuốn sách, hắn không tìm được hứng thú đọc sách trước kia.
Tô Mạch quay đầu nhìn Cố Thiên Ngôn, hạ thấp giọng nói gọi : " An An ".
Giọng nói hắn bởi vì đè thấp mà trở nên càng có từ tính, ôn hòa, giống như âm thanh của tự nhiên.
Toàn bộ sự chú ý đều đặt vào thế giới bên trong sách, Cố Thiên Ngôn không nghe được tiếng kêu của Tô Mạch, Tô Mạch bất đắc dĩ cong khóe miệng, hắn đem ánh mắt chuyển qua trên đầu Cố Thiên Ngôn, thoạt nhìn rất mềm mại, ánh mắt trong chốc lát trở nên vô cùng thâm trầm.
Hắn đưa tay phải ra che ở chỗ trước đó bị Từ Tử Duy sờ qua, trên đầu truyền đến trọng lượng khiến Cố Thiên Ngôn nhịn không được quay sang.
Cảm nhận được xúc cảm và độ ấm mà bàn tay kia mang đến, Cố Thiên Ngôn nhìn chằm chằm Tô Mạch không chớp mắt, trong ánh mắt mang theo chút khó hiểu.
Tô Mạch cười cười, giải thích,
" Anh hiện tại là che đi mùi hương không nên lưu lại phía trên. "
Cố Thiên Ngôn hỏi, " Mùi gì ? "
Đôi mắt Tô Mạch ôn nhu nhìn cô chăm chú:
" Em cảm thấy Từ Tử Duy lớp em thế nào ? "
Tay hắn che trên đầu Cố Thiên Ngôn vẫn chưa rút lại, nhẹ nhàng giật giật.
Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Cố Thiên Ngôn vẫn như thường ngày, không có bất kì cảm xúc gì, mặc dù không biết vì sao Tô Mạch lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng đối với vấn đề này của Tô Mạch vẫn thành thật trả lời:
" Không biết quá nhiều. "
Tô Mạch rủ xuống