❄Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử.
????Editor: Mon????
???? Beta: Myy ????
Sau chuyện tay của Từ Tử Duy bị thương, mấy ngày nay sau giờ học Viên Lỵ và Chu Mộng Dao đều chạy đến chỗ của anh, thăm hỏi.
" Tên tiểu tử sát vách kia, cậu cũng không khỏi quá bất cẩn rồi, uống nhiều canh bồi bổ vào, tớ và Mộng Dao đều đang chờ cậu tiếp tục chơi bóng rổ cho chúng tớ xem đấy. " Viên Lỵ tùy tiện nói, hai người đều nghĩ đây là tai nạn ngoài ý muốn, dù sao động tác của nam sinh thô kệch kia cũng rất khéo léo, chỉ có người trong cuộc là Từ Tử Duy mới nhận ra.
Từ Tử Duy cười khổ một tiếng, ánh mắt nhịn không được nghiêng về phía Cố Thiên Ngôn, thấy anh như vậy, Viên Lỵ vỗ anh một cái : " Đừng nhìn người ta mãi nữa, dù sao cũng đã có bạn trai rồi. "
Từ Tử Duy có chút xấu hổ nhìn cô, Viên Lỵ nói: " Cậu nghĩ rằng chúng tớ không nhìn ra sao, đúng không ? Mộng Dao. "
Chu Mộng Dao gật đầu đồng ý.
" Mình có chút buồn bực, rõ ràng trước kia cậu không có cảm xúc gì đặc biệt với An An, bây giờ làm sao lại . . . " Viên Lỵ dừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Từ Tử Duy chỉ có thể tiếp tục cười khổ, Viên Lỵ cũng không tiếp tục đâm dao vào tim anh nữa : " Haiz, xem cậu chơi bóng lâu như vậy, mình khuyên cậu một câu : Bây giờ An An như vậy, chỉ sợ trong mắt cậu ấy chỉ có Tô Mạch mà thôi, đau dài không bằng đau ngắn, thà rằng một đao cắt đứt còn hơn. "
Chu Mộng Dao cũng nói : " Mặc dù cách nói của Viên Lỵ có chút tổn thương, nhưng mình cũng cảm thấy lần này cậu ấy nói rất có đạo lý, cậu tự mình từ từ suy nghĩ thật kỹ đi. "
Sau đó hai người rời đi để lại không gian cho Từ Tử Duy suy nghĩ kỹ.
Trong lòng Từ Tử Duy cảm thấy rất khó chịu, nhưng chuyện phiền lòng nhất bây giờ chính là làm cách nào để cho Cố Thiên Ngôn biết rõ được con người thật của Tô mạch. Vừa nghĩ tới lời của Viên Lỵ nói trong mắt cô chỉ có Tô Mạch, anh càng phiền não hơn.
Từ Tử Duy đợi đến khi tan học - thời điểm có ít người nhất - đến tìm Cố Thiên Ngôn để nói chuyện.
Bởi vì không thể quá thẳng