❄Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
????Editor: Mon????
???? Beta : Misa ????
Tay đang bóp cổ của Tô Mạch thả lỏng ra, Đồng An An vừa được thả, lập tức liều mạng thở dốc, ho khan.
Tô Mạch trong lòng khẽ động, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu, hắn nhìn Đồng An An phảng phất như xuyên qua cô nhìn một người khác : " Cô làm sao có thể là An An đây, An An . . . cô ấy, sẽ không bao giờ như thế này."
Hắn lộ ra một nụ cười như sắp khóc, vẻ mặt tuyệt vọng, vốn Đồng An An nên sợ hắn, câm hận hắn, nhưng đáy lòng lại trào lên một cảm giác chua xót ê ẩm, cô không biết Tô Mạch bị làm sao, cho dù hiện tại hắn rất nguy hiểm Đồng An An cũng không muốn gọi người cho dù trong lòng cô thập phần sợ hãi.
Vẫn là lá gan lớn hơn miệng, Đồng An An mở miệng hỏi : " Tô Mạch cậu bị làm sao vậy ? "
Trong giọng nói của cô mang theo một loại cảm giác sợ hãi và cẩn thận từng li từng tí.
Tô Mạch quay đầu nhìn Đồng An An một cái đôi mắt kia vẫn không có tiêu cự, hắn nhẹ nhàng nói một câu : " An An . . . cô ấy đi rồi, cô ấy đã nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. "
Giọng nói hắn rất nhẹ tựa như một giây sau sẽ bị gió thổi tan.
Suy nghĩ trong đầu Đồng An An có chút rối loạn, lung tung, không lẽ trong một tháng cô bị mất trí nhớ, thật ra là yêu đương với Tô Mạch sao ? Nhưng làm sao có thể, còn có Tô Mạch làm sao sẽ để ý một nữ sinh bình thường như cô, Đồng An An lại lén lút nhìn trộm Tô Mạch, khuôn mặt kia quả thực không thể làm người ta bắt bẻ được vừa liếc qua đã khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Không biết vì sao trên mặt có chút nóng, Đồng An An lắc lắc đầu, một ý nghĩ điên rồ vụt qua trong đầu.
" Tô Mạch . . . thật ra em bị mất trí nhớ, bác sĩ nói em bị mất trí nhớ. " Đồng An An có chút do dự mở miệng.
Tô Mạch đột nhiên nhìn thẳng cô, nói ra từng chữ, " Mất trí nhớ ? "
" Đúng. " Trong lòng có chút chột dạ, lúc nhìn thấy Tô Mạch không chớp mắt nhìn cô, nhất thời trong lòng lập tức bị một sự kiên định chiếm lấy : " Tô Mạch, em bị mất trí nhớ, có một số việc một tháng qua đều không nhớ rõ. "
Thật ra, trước đây rất lâu Đồng An An đã có cảm tình đặc biệt với Tô Mạch, bởi vì Tô Mạch nhìn không giống như là người có thể để cho một nữ sinh bình thường như cô có thể tiếp cận, trèo