Editor : Misa
Beta : Misa
Tô Mạch lấy ra một con dao gọt trái cây sắc bén từ trong balo màu đen mà hắn đem đến , ôn nhu nói, " An An, anh sẽ cắt cổ tay em trước sau đó lại cắt cổ tay anh, mặc dù sẽ rất đau, máu chúng ta sẽ giao hòa vào nhau, nghênh đón chúng ta sẽ là cái chết vĩnh hằng, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, anh . . . Thật là cao hứng."
Đồng hồ trên tường lúc này đã chạy đến 58 phút.
Tô Mạch ôm Cố Thiên Ngôn đến trên giường, cầm tay phải cô qua, nhìn vào mắt của cô nói,
" An An, đừng sợ, anh ở đây. "
Hắn cầm dao dùng sức mở ra động mạch trên cổ tay Cố Thiên Ngôn, máu lập tức chảy ra, Tô Mạch lập tức nắm chặt tay cô, tay phải nắm tay Cố Thiên Ngôn tay trái hung hăng mà rạch một đường, dòng máu đỏ thẳm từ trên cổ tay hắn phun ra.
Hắn nằm xuống bên người Cố Thiên Ngôn, quay đầu nhìn Cố Thiên Ngôn, khuôn mặt kia dù cho đứng trước cái chết biểu tình vẫn luôn một mực im lặng, hắn cảm thấy rất mĩ mãn cười cười, " An An, em có cảm thấy máu chúng ta chảy càng lúc càng nhanh không ? "
Khuôn mặt nhỏ của Cố Thiên Ngôn dần dần trở nên tái nhợt, đôi mắt kia vẫn một mực nhìn Tô Mạch không nói gì, biểu tình nghiêm túc. Tô Mạch bị vẻ mặt này của cô nhìn đến mức trong lòng cảm thấy hơi rung động bất đắc dĩ cười cười,
" Làm sao bây giờ, anh rất muốn hôn em, nhưng anh lại cảm thấy không còn sức lực để làm chuyện này nữa. " Sắc mặt hắn cũng dần dần trở nên trắng bệch, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
Tô Mạch cứ như vậy nhìn Cố Thiên Ngôn, không nỡ di chuyển ánh mắt, ngay cả trước đó hắn nói muốn nhìn máu của hai người hoà vào nhau cũng quên nhìn, thẳng đến lúc đầu hắn dần dần có cảm giác choáng váng, loáng thoáng nhìn sắc mặt Cố Thiên Ngôn trừ tái nhợt thì không có bất kỳ chuyện gì, hắn nhếch mép một cái, cố hết sức nhìn tay bọn họ đang nắm chặt, máu trên cổ tay Cố Thiên Ngôn đã ngừng chảy, miệng vết thương rất sâu cũng đang từ từ khép lại.
Khoé môi Tô Mạch kéo lên một nụ cười tự giễu, nhìn Cố Thiên Ngôn bất lực nói, " Anh tại sao lại quên . . . An An của anh là một kẻ lừa đảo, từ đầu tới cuối đều gạt anh, nhưng là anh . . . nguyện ý tin tưởng em. "
Cố Thiên Ngôn lẳng lặng nhìn thân thể Tô Mạch không nhúc nhích.
Tô Mạch cố gắng kéo lên một nụ cười dịu dàng trên mặt lại là biểu tình khổ sở đến mức muốn khóc, " Có thể tới gần anh một chút không. "
Cố Thiên Ngôn chần chờ một chút, cuối cùng chậm rãi tới gần bên người Tô Mạch, suy nghĩ một chút lại đưa đầu tới gần sườn mặt của Tô Mạch, Tô Mạch cố hết sức quay đầu, nhìn Cố Thiên Ngôn gần trong gang tấc, tiếp tục dùng giọng nói ôn nhu, suy yếu nói " Có thể nói cho anh biết tên thật của em không ? " Trước mắt Tô Mạch đã rất mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng gương mặt của Cố Thiên Ngôn.
" . . . Cố Thiên Ngôn. "
" Thiên Ngôn, Thiên Ngôn . . . " Tô Mạch giống như một tên ngốc lẩm bẩm tên cô, âm thanh càng ngày càng thấp.
" Em ở đây. " Có lẽ là vì mất máu quá nhiều Cố Thiên