Ký túc xá nam.
Phòng số 101.
Hứa Nhan Du mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Bỗng nhiên, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: [Hứa Nhan Du, mau tỉnh lại.]
Hứa Nhan Du bị giọng nói máy móc đánh thức, cô từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ.
Mà kỳ lạ hơn là ở bên cạnh cô còn có một người đang nằm.
Hai mắt người này đang nhắm nghiền, không biết là đang ngủ hay đã chết.
Quan trọng là gương mặt người này giống cô đến tám, chín phần.
Chỉ khác ở chỗ sống mũi của cô cao hơn của người này một chút, nhìn kỹ thì làn da của cô cũng trắng hơn người này một xíu, nhưng nếu nhìn qua thì rất khó phát hiện ra điểm khác biệt.
Về đôi mắt… Hứa Nhan Du nghĩ chắc chắn mắt của mình và người này cũng sẽ khác nhau.
Nhưng vì bây giờ người này đang đeo kính nên cô cũng không quan sát được kỹ đôi mắt của người này.
Còn về giới tính, người này là nam hay nữ cô không dám chắc.
Khuôn mặt xinh đẹp này thật sự rất giống nữ, nhưng nhìn quần áo và mái tóc thì người này có vẻ là nam.
Hứa Nhan Du cảm thấy khó xác định, người này rốt cuộc là nam hay nữ?
Cô suy nghĩ một lát thì liền đưa tay kéo thử mái tóc ngắn của người này.
A! Là tóc giả.
Hứa Nhan Du từ từ lột mái tóc giả ra thì liền thấy được mái tóc dài của người này.
Bây giờ cô đã có thể xác định, người này là nữ giả nam.
Nhưng tại sao phải giả nam chứ?
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì giọng nói máy móc lại vang lên: [Hứa Nhan Du, chào mừng cô đến thế giới tiểu thuyết: “Tôi Yêu Em Một Cách Cuồng Nhiệt”]
Tôi Yêu Em Một Cách Cuồng Nhiệt?
Hứa Nhan Du kinh ngạc, đây không phải là tên của cuốn tiểu thuyết có kết cục BE mà cô đã đọc vào mấy ngày trước sao?
Mà khoan đã, sao cô lại ở đây chứ?
Hứa Nhan Du lúc này mới nhớ ra vừa nãy, khi cô đang ngủ trong phòng thì căn biệt thự nhà cô đột nhiên bốc cháy, khi đám cháy lan đến cửa phòng cô thì cô mới tỉnh lại.
Sau đó cô liền tìm cách ra ngoài nhưng không thể, đám cháy quá lớn nên cô bị mắc kẹt bên trong rồi ngất đi.
Vậy là sau khi ngất cô đã bị đưa đến nơi này sao?
Giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên: [Sau khi cô bị ngất trong đám cháy, tôi đã đưa cơ thể cô đến thế giới này để bảo toàn tính mạng cho cô.]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền cảnh giác: “Là ngài đã cứu tôi? Nhưng tại sao chứ? Chúng ta không quen biết, ngài chẳng có lý do gì để cứu tôi cả.”
Hệ thống nhanh chóng đáp: [Lý do tôi cứu cô là để cô thay nữ phụ Tô Thấm Di hoàn thành nhiệm vụ.]
Tô Thấm Di?
Hứa Nhan Du nhớ ra nhân vật Tô Thấm Di này.
Cô ta là một nữ phụ vừa độc ác vừa ngu xuẩn, khiến cho cô đọc truyện mà thấy vô cùng ức chế.
Tô Thấm Di có một người anh trai sinh đôi tên Tô Tấn Bằng.
Bố mẹ hai người gặp tai nạn khi hai người còn nhỏ, cho nên sau đó hai người được chú ruột nuôi lớn.
Nhưng Tô Thấm Di không những không biết ơn mà còn luôn có thái độ không tốt với chú của mình, hay nói đúng hơn là cô ta kiêu căng nên chẳng có thái độ tốt đối với bất cứ ai, chỉ trừ nam chính nguyên tác.
Còn Tô Tấn Bằng thì hiền lành nhưng ốm yếu bệnh tật, một năm không đi học được mấy lần.
Khi đi học thì luôn trầm lặng nên không tiếp xúc với nhiều người, vì sức khỏe yếu nên lúc nào cũng phải mặc áo khoác.
Tô Thấm Di rất xem thường Tô Tấn Bằng.
Lúc nhỏ Tô Tấn Bằng còn lỡ tay đẩy Tô Thấm Di xuống hồ nên cô ta rất ghét anh ấy, nhưng anh ấy thì lại thấy có lỗi về chuyện đó nên lúc nào cũng nhường nhịn, dung túng cô ta.
Tô Thấm Di được chiều thì càng ngày càng hư hỏng, cô ta nghỉ học từ cuối năm lớp 9 rồi suốt ngày chơi bời lêu lổng, giao du với những phần tử xấu trong xã hội.
Sau này Tô Thấm Di tình cờ gặp nam chính nguyên tác nên yêu thầm anh ta.
Lại biết anh trai mình và nam chính học cùng lớp nên cô ta ép anh trai nghỉ học để cô ta giả làm anh trai, sau đó thay anh trai đi học để được học cùng nam chính.
Lúc đầu anh trai của Tô Thấm Di không đồng ý, nhưng bị sau đó cô ta khóc lóc om sòm, hết nịnh nọt rồi lại ép buộc, còn lôi chuyện năm xưa anh trai lỡ tay đẩy cô ta xuống sống