Buổi chiều ngày thứ bảy, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đến biệt thự nhà họ Tô một chuyến.
Ban đầu, hai người ngồi nói chuyện dưới phòng khách với chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng.
Nhưng sau đó, Tạ Hoằng Văn lại cùng chủ tịch Tô lên phòng làm việc để nói chuyện riêng, Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng thì ra ngoài vườn hoa để đi dạo.
Vừa đi dạo vừa trò chuyện, cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng khá hòa hợp.
Nhưng bỗng nhiên, Tô Tấn Bằng lại nói: “Anh thấy Tạ Hoằng Văn cực ít khi gọi em là Thấm Di nhỉ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhẹ một cái.
Trước mặt người khác, Tạ Hoằng Văn quả thật là cực ít khi gọi cô là Thấm Di, bởi vì anh không muốn gọi cô bằng tên của người khác.
Bình thường mà có người bên cạnh, anh sẽ không gọi tên của cô.
Còn nếu bắt buộc phải gọi, anh cũng sẽ không gọi cô là Thấm Di, mà sẽ gọi là “baby” hoặc là “em yêu”.
Cô và anh đang yêu nhau, cho nên cách gọi baby và em yêu là rất bình thường.
Vậy mà Tô Tấn Bằng lại chú ý đến, cho nên cô cảm thấy hơi lạ.
Lại nhớ đến chuyện thân phận thật của bản thân không phải là Tô Thấm Di, thế là cô liền thử hỏi Tô Tấn Bằng: “Giẳ sử em không phải em gái thật của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào?”
Không ngờ rằng Tô Tấn Bằng nghe vậy thì lại nở một nụ cười bình thản, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Thì anh vẫn sẽ như bây giờ thôi.”
Hứa Nhan Du cảm thấy khó tin.
“Sao có thể vậy được? Nếu em không phải em gái thật của anh, vậy anh phải tức giận, đuổi em ra khỏi nhà họ Tô rồi báo cảnh sát chứ.”
Nghe thấy thế, Tô Tấn Bằng liền phì cười.
Nhưng sau đó, anh ấy lại nói: “Em biết không, lúc nhỏ Thấm Di bị ngã nên có một vết sẹo mờ trên vai.
Vết sẹo ấy đã theo con bé đến tận năm 17, 18 tuổi.
Nhưng buổi tiệc hôm trước em mặc đầm trễ vai, anh lại không thấy vết sẹo ấy.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền khựng người lại, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tô Tấn bằng lại nói: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi.
Nhưng sau khi nghe em thuyết phục, anh mới đầu cũng tin em là Thấm Di.
Chỉ là sau đó có nhiều chuyện đã xảy ra, và hôm trước anh lại phát hiện ra em không có vết sẹo kia, cho nên anh liền biết em không phải Thấm Di.”
“Nếu anh đã biết rồi, vậy tại sao vẫn đối xử tốt với em?” Hứa Nhan Du hỏi Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng bèn đáp: “Bởi trước khi phát hiện ra em không có sẹo, anh đã mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ?” Hứa Nhan Du ngạc nhiên.
Tô Tấn Bằng liền nói: “Ừm, một giấc mơ dài.
Mà trong mơ, anh đã nhìn thấy Thấm Di van xin anh hãy đóng giả thành em ấy để lừa ai đó.
Anh không nhớ em ấy muốn lừa ai, nhưng trong mơ anh đã đồng ý nghe theo em ấy.
Vậy mà sau khi đóng giả thành em ấy rồi… thì em ấy lại không chút do dự mà đẩy anh xuống tầng.”
Nghe những lời này, Hứa Nhan Du liền biết rằng Tô Tấn Bằng đã mơ về kiếp trước.
Tô Tấn Bằng lại kể rằng: “Sau đó, anh đã chết.
Xác của anh được mang về nước rồi được chôn cất ở một nghĩa trang.
Nhưng ở nghĩa trang thật sự rất cô quạnh, chú lâu lắm mới đến thăm anh một lần.
Anh biết chú bận, nhưng anh thật sự rất buồn.
Rất buồn vì em giá lại nhẫn tâm sát hại mình, cũng rất buồn vì bản thân đã không còn tồn tại, và càng buồn khi bản thân cô đơn một mình trong ngôi mộ, rất lâu không có ai đến thăm.”
Nói đến đây, Tô Tấn Bằng lại nhìn về phía Hứa Nhan Du rồi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cho đến một ngày, có một cô gái mang hoa đến thăm anh, còn ngồi bên mộ của anh rất lâu.
Em có biết… cô gái đó nói gì không?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du trầm tư nhìn Tô Tấn Bằng trong vài giây.
Sau đó, cô mới trả lời: “Cô ấy đã nói với anh rằng: Kiếp sau, em sẽ là em gái của anh rồi.”
Nghe thấy vậy, Tô Tấn Bằng bật cười, đôi mắt cong cong lộ rõ sự vui vẻ mà nói: “Quả đúng là em.”
Sau đó, anh ấy lại nói với Hứa Nhan Du: “Và đúng như em nói.
Kiếp này, chúng ta đã là anh em rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười.
Tô Tấn Bằng lại hỏi: “Tên của em là gì?”
Hứa Nhan Du trả lời: “Hứa Nhan Du.”
Thế là Tô Tấn Bằng liền nói: “Được, anh nhớ rồi.
Em gái kiếp này của anh là Hứa Nhan Du.”
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn trở về căn nhà của hai người.
Hai người sau đó cùng nhau nấu nướng rồi ăn tối.
Ăn tối xong, hai người ngồi xem tivi cùng nhau một hồi, sau đó Hứa Nhan Du đi tắm trước.
Tạ Hoằng Văn muốn cùng vào tắm với Hứa Nhan Du nhưng cô không cho, ai bảo lần nào tắm cùng nhau anh cũng hành cô mệt muốn chết.
Đến lúc Hứa Nhan Du tắm xong, cô liền ra ngoài để nhường phòng tắm cho Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn thì lại không chịu vào phòng tắm mà mắt cứ dán chặt vào cơ thể cô.
Cô đang mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa, chân váy còn chưa dài đến đầu gối.
Thấy Tạ Hoằng Văn nhìn mình, cô liền lườm anh một cái rồi đẩy anh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi bảo anh: “Anh tắm đi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện đen tối nữa.”
Ai ngờ nghe Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn ở trong phòng tắm