Đến lúc chạy đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi, Hứa Nhan Du liền thấy khuôn mặt anh đã nhợt nhạt vô cùng.
Cô đau lòng mà chạm vào má anh thì lại thấy làn da anh đã lạnh toát, trái tim cô vì vậy mà cũng rét đến phát run, hai bàn tay run rẩy chỉ biết hoảng loạn sờ lên khuôn mặt anh.
Lúc này, hệ thống lại lên tiếng: [Lần này đuối nước, tình trạng của Tạ Hoằng Văn nguy hiểm hơn nhiều so với trong nguyên tác.
Tỷ lệ giữa sống và chết của cậu ta lúc này là 50:50.
Nhưng cô đừng lo, chỉ nhân vật chính chết thì kết cục của truyện mới BE, còn nhân vật phản diện chết thì không sao cả.
Ngược lại, nhân vật phản diện mà chết thì càng không thể làm hại nam nữ chính.
Vì vậy…]
“Im miệng!” Hứa Nhan Du hét lên.
hai mắt đã đỏ hoe nhìn vào khuôn mặt của Tạ Hoằng Văn mà nghẹn ngào nói: “Cậu ấy không được chết.”
Sau đó, cô chồng hai bàn tay lên nhau mà đặt trên ngực Tạ Hoằng Văn rồi liên tục ấn xuống.
Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì liền biết cô muốn hô hấp nhân tạo, vậy nên liền chạy đến ngăn cản cô.
Nhưng lúc này Tô Tấn Bằng lại đi đến, chặn Đàm Vũ Trạch lại.
Đàm Vũ Trạch liền hét lên: “Tránh ra! Cậu định để cậu ấy hôn thằng khốn kia à?”
Tô Tấn Bằng từ tốn nói: “Không phải hôn, mà là cứu người.”
Tô Tấn Bằng vừa nói dứt câu, Hứa Nhan Du đã cúi đầu, ngậm lấy miệng Tạ Hoằng Văn rồi thổi hơi vào.
Mấy người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O.
Nhất là Lý Kha Y, cô ta không thể nào tin nổi mà trừng mắt nhìn, biểu cảm trên gương mặt trông cực kỳ khó coi.
Mà Đàm Vũ Trạch lúc này đã tức đến đỏ mắt, liền quát lớn: “Chúng mày không được nhìn!”
Mọi người nghe vậy thì giật mình, sau đó cũng nhanh chóng nghe theo lời Đàm Vũ Trạch mà quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Hứa Nhan Du thì vẫn tiếp tục tiến hành ép tim cho Tạ Hoằng Văn, sau đó lại cúi đầu thổi ngạt cho anh.
Cứ liên tục liên tục như vậy, Hứa Nhan Du không hề ngừng nghỉ.
Cô phải cứu anh, nhất định phải cứu được anh, bằng bất cứ giá nào.
Dần dần, anh cũng đã lấy lại ý thức, đôi lông mày vô thức nhíu lại.
Cô thì vẫn kiên trì ép tim cho anh, sau đó lại cúi đầu ngậm lấy miệng anh rồi thổi khí.
Tuy nhiên, cô không biết rằng lúc này anh đã từ từ mở mắt.
Sau đó, anh liền nhìn thấy cô, cô đang hô hấp nhân tạo cho anh.
Anh sững sờ, không dám tin vào đôi mắt mình.
Cô lại tách khỏi anh, đang định tiếp tục ép tim thì mới thấy anh đã tỉnh lại.
Hai người cứ thế mà bốn mắt nhìn nhau.
Thế rồi Hứa Nhan Du mỉm cười, sau đó cúi người ôm chầm lấy Tạ Hoằng Văn đang nằm.
“Cậu tỉnh rồi! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Tạ Hoằng Văn ngây ngẩn trong giây lát, trái tim lạnh giá bỗng như được ngâm trong dòng nước ấm.
Anh sau đó cũng vươn tay ôm lấy Hứa Nhan Du.
Trong lúc đó, mọi người cũng nghe thấy tiếng của Hứa Nhan Du nên liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía cô và Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này mới nhận ra xung quanh vẫn còn rất nhiều người.
Vậy mà vừa rồi Hứa Nhan Du còn hô hấp nhân tạo cho anh, bây giờ còn ôm anh.
Anh hoang mang, muốn làm gì đó nhưng Hứa Nhan Du vẫn ôm chặt lấy anh.
Đàm Vũ Trạch nhìn mà thực sự tức đến phát điên rồi.
Anh ta gào lên: “Chúng mày cút hết!”
Mọi người sợ Đàm Vũ Trạch phát khùng lại giở thói bạo lực nên cũng nhanh chóng rời đi.
Lý Kha Y thì mím chặt môi, nhìn Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ôm nhau thì vừa ghen tức vừa tủi hờn, liền quay người chạy đi chỗ khác.
Đàm Vũ Trạch thì nhìn đăm đăm vào Tạ Hoằng Văn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lúc này.
Nhưng rồi anh ta cố kiềm chế, sau đó chỉ tay về phía Hứa Nhan Du rồi nói: “Tô Thấm Di, cậu sẽ phải hối hận vì việc mình đã làm ngày hôm nay!”
Nói xong, Đàm Vũ Trạch liền quay người bỏ đi.
Tô Tấn Bằng nhìn Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn, sau đó cũng rời đi để hai người có không gian yên tĩnh.
Hứa Nhan Du lại vẫn ôm chặt Tạ Hoằng Văn, vùi đầu vào ngực anh mà nghẹn ngào: “Vừa nãy cơ thể cậu lạnh lắm… Tôi còn tưởng cậu…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du càng ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn hơn.
Tạ Hoằng Văn như được chìm trong sự ngọt ngào.
Anh cũng ôm chặt lấy Hứa Nhan Du mà thủ thỉ: “Tôi không sao rồi.”
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du chợt nhớ ra gì đó nên liền ngồi bật dậy, nhìn Tạ Hoằng Văn mà chất vấn: “Tôi đã bảo cậu không được lên trên cầu, có phải cậu không nghe theo tôi nên mới bị đẩy xuống nước không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vội vàng ngồi dậy giải thích: “Không phải… Không phải đâu… Là vì…”
“Là vì cái gì?” Hứa Nhan Du nghiêm giọng mà chất vấn Tạ Hoằng Văn.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại thấy bàn tay anh đang nắm chặt thứ gì đó.
Mà khi nhìn kỹ, cô liền phát hiện đó chính là chiếc móc khóa mà cô tặng anh.
Lúc này anh lại khẽ cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi mà nói: “Bọn họ giật móc treo trên cặp tôi, sau đó ném xuống sông…”
Nghe thấy vậy, trái tim Hứa Nhan Du giống như bị xát muối.
Cô nhìn vào khuôn mặt Tạ Hoằng Văn, cổ họng chợt nghẹn lại, khó khăn mà lên tiếng: “Cho nên… Cậu nhảy xuống sông để tìm