Chỉ có một chiếc giường, vậy là phải nằm chung sao?
Hứa Nhan Du đứng đờ người, trong lòng thầm hỏi: Bây giờ đuổi Tạ Hoằng Văn về có còn kịp không?
Tạ Hoằng Văn lại dè dặt hỏi: “Tôi có thể nằm cùng cậu được không?”
Hứa Nhan Du định trả lời là “không”, nhưng không hiểu sao mãi mà vẫn chẳng thốt ra chữ “không” được.
Sau đó cô lại nghĩ: Cũng đâu phải mình chưa nằm chung giường với Tạ Hoằng Văn bao giờ đâu.
Ngủ chung giường với nhau… cũng đã hai lần rồi…
Nghĩ như vậy, cô liền lấy hết dũng khí mà leo lên giường nằm, sau đó vỗ vào chỗ trống bên cạnh rồi bảo: “Cậu nằm đây đi!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vô cùng vui mừng, liền nhẹ nhàng gật đầu rồi đi đến bên giường Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này mặc một bộ váy ngủ cộc tay, dài qua đầu gối khoảng một gang tay, trông khá kín đáo.
Tạ Hoằng Văn liền nhận ra một điều, đó là hai lần trước cùng cô ngủ trên giường cô đều mặc đồ nam, còn lần này cô lại mặc đồ nữ.
Vì thế, anh vô cùng căng thẳng mà nằm xuống bên cạnh cô, trái tim anh thật sự như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mà trái tim cô lúc này cũng không ngừng loạn nhịp, bồn chồn không thôi.
Sau đó, cô dứt khoát nhắm mắt lại rồi giả vờ ngủ.
Anh cũng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh của cô.
Rõ ràng lúc trước, lý do anh sang đây ngủ cùng cô là vì cả hai mất ngủ.
Mà cả anh và cô đều nghĩ nếu đối phương bên cạnh thì mình có thể dễ ngủ hơn.
Ai ngờ, bây giờ nằm ở bên cạnh nhau rồi thì hai người vẫn không tài nào ngủ được.
Không tài nào ngủ được vì quá căng thẳng!!!
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua.
Cả hai vẫn đang ở trong tình trạng “ngủ giả vờ”.
Nhưng cả hai đều nghĩ rằng chỉ có mình là chưa ngủ, còn người nằm bên cạnh thì đã say giấc rồi.
Nhất là Hứa Nhan Du, cô không hiểu vì sao Tạ Hoằng Văn lại có thể ngủ được, trong khi cô thì đang bồn chồn đến mất ngủ như vậy chứ? Chẳng lẽ anh không có chút hồi hộp, căng thẳng nào sao?
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du khẽ nhíu mày, sau đó lại chợt nghĩ: Con người sẽ hồi hộp và bồn chồn khi ở cạnh người mình thích.
Vậy mà Tạ Hoằng Văn đang nằm ngay bên cạnh mình lại chẳng có chút phản ứng gì, lại còn có thể ngủ ngon lành.
Thế chẳng lẽ… Cậu ấy không hề có một chút cảm giác nào với mình sao?
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy hụt hẫng, không vui.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Tạ Hoằng Văn không thích cô cũng là một chuyện tốt.
Vì dù sao cô cũng sắp rời đi rồi, nếu mà thích cô thì nhất định anh sẽ càng thấy buồn bã, đau lòng.
Cô lại không muốn anh đau lòng, cô chỉ muốn anh vui vẻ thôi.
Bởi vì, cô thích anh mất rồi.
Nếu không phải biết rằng sẽ chia xa, vậy thì cô nhất định sẽ tìm cách khiến cho anh cũng thích cô.
Chỉ tiếc, cô sắp phải rời đi nên cô không nỡ để anh thích mình.
Thở dài một cái, cô phiền lòng mà quay lại nhìn anh.
Mắt anh đang nhắm nghiền, giống như chàng hoàng tử đang say giấc vậy.
Thật đẹp!
Cô khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếc nuối mà thổ lộ: “Tạ Hoằng Văn, tôi thích cậu.” Nếu cậu không phải người trong sách, vậy thì thật tốt.
Lại không ngờ rằng Hứa Nhan Du vừa nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn đột nhiên lại mở mắt ra.
Hứa Nhan Du thấy thế thì đứng hình, mà Tạ Hoằng Văn lại quay lại nhìn cô, có chút không tin được mà hỏi: “Cậu… nói thích tôi sao?”
“Tôi… Tôi…” Cơ thể Hứa Nhan Du thoáng chốc cứng đờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối, cổ họng không cất nên lời.
Tạ Hoằng Văn nhìn phản ứng của Hứa Nhan Du thì liền biết mình không nghe nhầm.
Anh hạnh phúc mà nở nụ cười, sau đó dịu dàng nói với Hứa Nhan Du: “Tôi… Tôi cũng thích cậu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì kinh ngạc, Tạ Hoằng Văn lúc này lại ôm chầm lấy cô.
“Nhan Du, tôi thật sự rất thích cậu.”’
Hứa Nhan Du sững sờ, trái tim không ngừng rung động, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Người cô thích cũng thích cô, làm sao cô lại không hạnh phúc chứ?
Nhưng mà… Cô và Tạ Hoằng Văn… không nên thích nhau.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Nhan Du liền trầm xuống, bàn tay từ từ đẩy Tạ Hoằng Văn ra.
Tạ Hoằng Văn lại quá vui vẻ nên chưa nhận ra cảm xúc của Hứa Nhan Du có vấn đề.
Anh chỉ nghĩ vì mình ôm quá chặt nên Hứa Nhan Du khó chịu, vậy nên anh liền nhanh chóng buông cô ra.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại định phủ nhận tình cảm của mình.
Thế nhưng, cô lại chợt phát hiện ra đôi mắt Tạ Hoằng Văn giống như rực sáng vậy.
Ánh mắt ấy chứa đầy niềm hạnh phúc và sự hy vọng, khiến cho cô cảm thấy không nỡ.
Tạ Hoằng Văn lại mỉm cười, nụ cười thật sự giống như ánh nắng vậy.
Hứa Nhan Du thích anh cười như thế này.
Cô lại không kìm được mà nhìn vào đôi mắt dịu dàng đầy ý cười của anh.
Rồi sau đó, cô lại không kìm được mà nhìn vào đôi môi đang nở nụ cười hạnh phúc của anh.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn nhận ra Hứa Nhan Du đang nhìn mình thì có chút ngại ngùng, cơ thể và trái tim anh cũng vì vậy mà trở nên rạo rực.
Thế rồi, anh và Hứa Nhan Du không nói lời nào mà cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa trong trái tim lại lớn dần, lớn dần.
Bàn tay anh không tự chủ được mà từ từ nhấc lên, sau đó chạm vào bên má