Sau vụ hỏa hoạn, lớp 12-1 đương nhiên không thể ở lại nhà nghỉ được nữa.
Thầy chủ nhiệm gọi xe, nhanh chóng đưa cả lớp quay lại trường học.
Riêng Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng là được đưa đến bệnh viện.
May mắn trên người Tô Tấn Bằng không có vết thương, nhưng ở trong đám cháy của lâu nên bị ngạt khí, thêm vào đó là cơ thể ốm yếu, bệnh cũ tái phát nên cần phải ở viện điều trị.
Còn Tạ Hoằng Văn cũng hít phải khá nhiều khói, lại bị bỏng ở cánh tay, vài chỗ trên cơ thể cũng bị thương.
Hứa Nhan Du vô cùng đau lòng, nhưng Tạ Hoằng Văn cứ an ủi cô rằng mình không sao.
Đến lúc y tá băng bó vết thương cho anh xong được một lúc thì chủ tịch Tô đã đến bệnh viện.
Ông ấy đi thăm Tô Tấn Bằng, thấy tình trạng Tô Tấn Bằng không quá nguy hiểm, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó biết được người lao vào đám cháy cứu Tô Tấn Bằng là Tạ Hoằng Văn, ông ấy đã đích thân đến cảm ơn anh.
Sau đó, ông ấy bảo mọi người ra ngoài rồi một mình nói chuyện riêng với anh.
Dù sao anh cũng đã cứu cháu trai của ông ấy, cho nên ông ấy cần hậu tạ anh.
Nhà họ Tô lại không thiếu tiền, cho nên chủ tịch Tô đương nhiên rất hào phóng.
Ông ấy nói anh cần tiền bạc hay bất cứ vật chất gì thì ông ấy cũng đáp ứng.
Anh nghe vậy thì trầm mặc.
Lý do anh cứu Tô Tấn Bằng là vì Hứa Nhan Du, anh vốn không cần nhà họ Tô phải báo đáp.
Dù nhà họ Tô đưa cho anh bao nhiêu, anh cũng sẽ không nhận.
Nhưng rồi, anh lại chợt nhớ ra bản thân bây giờ chẳng có địa vị gì.
Lúc này lại đối mặt với chủ tịch Tô - chú của Hứa Nhan Du, anh càng nhìn thấy rõ khoảng cách giữa anh và Hứa Nhan Du lớn đến nhường nào.
Anh nghĩ mai sau học đại học, sau đó đi xin việc rồi kiếm tiền, anh chắc chắn bản thân sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng dù có tốt hơn, liệu anh đã xứng với Hứa Nhan Du chưa?
Xuất phát điểm của Hứa Nhan Du là cô chủ nhà họ Tô, còn xuất phát điểm của anh thì…
Nghĩ đến đây, anh mới cảm thấy hiện thực tàn khốc.
Nhưng không phải bây giờ, anh đang có một cơ hội sao?
Chủ tịch Tô muốn báo đáp chuyện anh cứu Tô Tấn Bằng, vì vậy anh biết mình nên nắm chắc lấy cơ này.
Anh chân thành mà nói với chủ tịch Tô: “Cháu thiếu tiền, nhưng tiền của chủ tịch cháu sẽ không nhận.
Cháu chỉ có một thỉnh cầu, mong chủ tịch có thể đáp ứng.”
Chủ tịch Tô nghe vậy thì liền hỏi: “Cậu có thỉnh cầu gì?”
Anh nhìn về phía chủ tịch Tô bằng ánh mắt kiên định, sau đó dõng dạc đáp: “Cháu mong chủ tịch có thể bồi dưỡng cháu.”
…
Trong lúc Tạ Hoằng Văn và chủ tịch Tô nói chuyện với nhau, Hứa Nhan Du sang phòng Tô Tấn Bằng để chăm sóc và nói chuyện cùng anh ấy.
Nói chuyện được một lúc khá lâu, Hứa Nhan Du mới thấy chủ tịch Tô quay lại phòng của Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng vì sức khỏe không tốt nên phải nằm viện vài ngày.
Còn Tạ Hoằng Văn không cần nằm viện, anh có thể về ký túc xá nghỉ ngơi.
Nhưng suy đi tính lại một hồi, Hứa Nhan Du quyết định xin chủ tịch Tô: “Chú ơi, hôm nay Tạ Hoằng Văn có thể đến nhà chúng ta nghỉ ngơi được không?”
Chủ tịch Tô cau mày, Hứa Nhan Du liền bảo rằng cô muốn quan sát vết thương của Tạ Hoằng Văn nên mới muốn anh đến nhà họ Tô.
Hơn nữa cô cũng bảo chỉ đón anh về nhà trong hôm nay, còn sáng mai cô sẽ tiễn anh về ký túc xá.
Chủ tịch Tô nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó thì cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Dù sao Tạ Hoằng Văn cũng cứu Tô Tấn Bằng, vậy nên ông thấy mình cũng không nên từ chối việc anh đến nhà họ Tô.
Hơn nữa nhà họ Tô nhiều phòng dành cho khách như vậy, ông để anh ở một phòng cũng không có gì bất tiện.
Còn Hứa Nhan Du nhận được sự đồng ý thì nói chuyện với Tô Tấn Bằng một lát, sau đó liền sang phòng của Tạ Hoằng Văn.
Mà Hứa Nhan Du vừa đi, chủ tịch Tô đã cùng Tô Tấn Bằng nói chuyện.
Ông nói đến việc Tạ Hoằng Văn mong muốn ông đích thân đào tạo và bồi dưỡng anh.
Thành tích học tập của Tạ Hoằng Văn thật sự rất tốt, là một người có triển vọng, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng thì ông Tô đã quyết định đáp ứng mong muốn của anh.
Nhưng ông ấy đương nhiên rất đề phòng anh.
Bây giờ nói chuyện với Tô Tấn Bằng, ông ấy bèn hỏi: “Cháu cảm thấy Tạ Hoằng Văn có phải một người có tham vọng lớn không?”
Tô Tấn Bằng trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi này một lúc, sau đó mới trả lời: “Tạ Hoằng Văn quả thật là một người có tham vọng.
Nhưng cháu thấy tham vọng của cậu ấy không phải tiền bạc, cũng không phải địa vị.
Tiền bạc và địa vị chỉ là thứ giúp Tạ Hoằng Văn xứng đáng với tham vọng của mình mà thôi.”
Tham vọng của Tạ Hoằng Văn… chính là được ở bên Hứa Nhan Du.
…
Buổi tối.
Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du và ông Tô đã về biệt thự nhà họ Tô.
Đến giờ ăn tối, Tạ Hoằng