Phòng đọc sách trên tầng ba rất rộng, còn có cửa kính lớn để nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn khung cảnh.
Ở chính giữa căn phòng là bàn đọc sách, xung quanh bàn chỉ có hai chiếc ghế.
Tạ Hoằng Văn lấy một cuốn tiểu thuyết viết bằng tiếng Đức rồi ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó yên lặng mà đọc sách.
Hứa Nhan Du thì nhẹ nhàng dạo quanh phòng đọc sách.
Dạo một hồi thì tìm được một cuốn sách viết bằng tiếng Anh, cô liền cầm sách ra chỗ bàn đọc, sau đó kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn đang bận đọc sách nên dù khó chịu thì vẫn mặc kệ Hứa Nhan Du ngồi cạnh mình.
Hứa Nhan Du lúc này lại chú ý đến cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mà anh đang đọc.
Trước kia ở cùng Tạ Hoằng Văn tại ký túc xá, cô đã từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi.
Thế là bây giờ cô bèn hỏi: “Anh rất thích cuốn tiểu thuyết này nhỉ?”
Theo như hệ thống nói thì bây giờ Tạ Hoằng Văn đã hai mươi tư tuổi, vậy là từ khi anh tốt nghiệp cấp ba đến giờ đã năm năm trôi qua rồi.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn nghe thấy Hứa Nhan Du hỏi như vậy thì liền quay lại nhìn cô.
“Cô hỏi vậy là có ý gì?”
“Không có gì.” Hứa Nhan Du mỉm cười rồi đáp, “Chỉ là hồi cấp ba từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi, bây giờ thấy anh vẫn đọc nên hỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn nghi ngờ mà nhìn cô, hỏi: “Cô nhìn thấy tôi đọc ở đâu?” Cuốn tiểu thuyết này anh chỉ đọc khi ở trong ký túc xá.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du cũng trả lời: “Hồi cấp ba em thấy anh đọc trong ký túc xá đó.”
Nghe thấy thế, Tạ Hoằng Văn lại càng nghi ngờ.
Hứa Nhan Du là con gái, vào ký túc xá nam kiểu gì mà nhìn thấy anh đọc sách.
Anh lại hỏi cô: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Hứa Nhan Du trêu chọc anh: “Em chưa mười tám.”
Sắc mặt anh ngay lập tức trầm xuống.
Hứa Nhan Du liền bật cười, đính chính lại: “Em đùa thôi, em mười chín rồi.”
Tạ Hoằng Văn liền nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, sau đó liền nói: “Cô ít hơn tôi năm tuổi, khi tôi học cấp ba thì cô mới học cấp hai.
Cô làm sao nhìn thấy tôi đọc sách trong ký túc xá?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì nhích lại gần Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn cũng không tránh né, cô liền ghé vào tai anh rồi nói thầm: “Thật ra chúng ta bằng tuổi, lại còn là bạn cùng phòng ở ký túc xá nữa đó, anh có tin không?”
Tạ Hoằng Văn liền lừ mắt nhìn Hứa Nhan Du.
“Cô nghĩ tôi có tin không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì chỉ mỉm cười, sau đó liền nhích người ra xa anh một chút rồi bắt đầu đọc sách.
Nhưng mới đọc được vài chữ, cô lại quay sang bảo Tạ Hoằng Văn: “Anh cho em mượn điện thoại đi.”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Cô chán sống rồi à?”
Hứa Nhan Du liền than thở: “Trong biệt thự không được dùng điện thoại hay máy tính, mà em thì cần lên mạng mua quần áo.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền nhìn vào bộ quần áo mà cô đang mặc.
Là một bộ đồ dành cho bệnh nhân mà bác sĩ đã đưa cho cô.
Hôm qua cô bị dao đâm nên quần áo cũ đã dính máu, không mặc được nữa nên đã vứt đi rồi.
Trong phòng cô lại không có quần áo nữ, cho nên hôm nay cô mà thay bộ đồ bệnh nhân này ra thì quả thật là không còn đồ để mặc.
Lúc này, người giúp việc lại mở cửa phòng đọc sách, mang cà phê và nước cam vào trong.
Tạ Hoằng Văn nhìn ra ngoài cửa, thấy vệ sĩ vẫn còn đó thì liền gọi: “Vào đây.”
Anh vệ sĩ đi vào, Tạ Hoằng Văn liền bảo anh ấy đưa điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du thấy thế thì cũng nhận lấy điện thoại của anh vệ sĩ, sau đó liền lên mạng chọn mua đồ.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại đọc sách.
Đọc một lúc khá lâu, Hứa Nhan Du vẫn ở bên cạnh chọn đồ.
Anh vệ sĩ thì nhìn Hứa Nhan Du đang thêm vào giỏ hàng hết thứ này đến thứ khác.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhan Du mới chốt đơn, sau đó liền đưa máy cho anh vệ sĩ rồi bảo: “Anh dùng tài khoản ngân hàng thanh toán giúp tôi.” Mấy nhãn hàng mà cô đặt mua đồ đều yêu cầu chuyển tiền trước khi giao hàng.
Anh vệ sĩ nhận lấy điện thoại từ cô, nhưng thấy số tiền cần thanh toán trên màn hình thì khuôn mặt liền biến sắc.
Sau đó, anh ấy liền nhìn về phía Tạ Hoằng Văn rồi nói: “Thưa ông chủ, tài khoản của tôi không đủ tiền.”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày.
“Tôi trả lương cho anh ít lắm sao?”
“Không phải ạ.” Anh vệ sĩ vừa nói vừa đưa điện thoại cho Tạ Hoằng Văn xem.
Mà xem xong, sắc mặt Tạ Hoằng Văn cũng biến đổi.
Anh quay sang nhìn Hứa Nhan Du, hỏi cô: “Cô đặt nhiều đồ thế này làm gì?”
Hứa Nhan Du thản nhiên nói: “Quần áo, sữa rửa mặt, dầu gội, sữa tắm, mỹ phẩm,...!đều là đồ cần dùng mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe mà không khỏi cười lạnh.
“Vậy còn vòng tay, lắc chân, dây chuyền, khuyên tai thì sao? Còn cả phấn má hồng, cushion, phấn mắt, son môi gì nữa đây? Túi xách, đồng hồ, giày cao gót với cả mấy thứ đồ gì thế này? Tất cả đều là mua của