Mấy dì giúp việc nghe vậy thì liền quay sang nhìn Lý Kha Y chằm chằm.
Lý Kha Y lại tưởng mấy dì ấy đang đồng tình với mình, cho nên cô ta liền nói tiếp:
“Hứa Nhan Du trông xinh đẹp, tôi rất ngưỡng mộ cô ta.
Nhưng mà nhân cách của cô ta thật sự đáng chê, còn trẻ nhưng không nghĩ đến chuyện tìm việc làm mà lại ở biệt thự ăn bám Tạ Hoằng Văn.
Đã vậy, cô ta còn lấy thân thể ra trao đổi lấy lợi ích nữa.”
“Hôm qua tôi thấy Tạ Hoằng Văn đi ra từ phòng của cô ta.
Mà Tạ Hoằng Văn nổi tiếng là trước nay không gần gũi với phụ nữ, cho nên anh ấy không thể nào chủ động với Hứa Nhan Du được.
Rõ ràng là Hứa Nhan Du quyến rũ, mồi chài anh ấy.
Cô ta đúng là kiểu con gái rẻ tiền!”
Nói đến đây, Lý Kha Y tưởng rằng mấy dì giúp việc sẽ lên tiếng tán đồng ý kiến của cô ta, sau đó hùa vào mắng chửi Hứa Nhan Du.
Ai ngờ, mấy dì giúp việc lại cau mày, lớn tiếng mắng chửi cô ta:
“Cô mới là loại phụ nữ rẻ tiền!”
“Đúng vậy, cô dựa vào cái gì mà nói cô Hứa như thế? Cô ghen tỵ nên mới nói ra những lời ghê tởm như vậy chứ gì?”
Lý Kha Y nghe chửi thì mặt mũi tái mét, không thể tin nổi mà hỏi mấy dì giúp việc: “Sao mấy dì lại chửi cháu? Rõ ràng là…”
“Rõ ràng là cái gì? Cô im miệng đi!’
“Đúng vậy! Cái loại người ăn nhờ ở đậu như cô mà cũng dám bôi nhọ cô Hứa sao? Cô Hứa là bà chủ tương lai của chúng tôi đó!”
“Cái…” Lý Kha Y kinh ngạc mà trợn trừng mắt.
“Cái gì?”
“Cô Hứa là bà chủ tương lai chứ còn cái gì.
Cô còn dám nói rằng ông chủ thiên vị cô Hứa để chúng tôi ghét cô ấy, đúng không? Cô đừng tưởng chúng tôi lớn tuổi thì không nhận ra được ý đồ xấu xa của cô.”
“Phải đó! Cô nghĩ chúng tôi ngu chắc.”
“Cô Hứa sẽ là vợ của ông chủ, bây giờ ông chủ đối tốt với cô ấy, mua cho cô ấy cái điện thoại thì làm sao? Không mua cho cô ấy, chẳng lẽ đi mua cho cô à?”
“Lại còn dám nói xấu, nhục mà cô Hứa, nói cô Hứa nhân cách không tốt à.
Cái loại như cô mới không ra gì đấy.”
“Cô tính làm kẻ thứ ba, phá hoại mối quan hệ giữa cô Hứa và ông chủ phải không?”
Nói đến đây, một dì giúp việc liền bảo: “Tôi phải đi nói cho cô Hứa và ông chủ biết để ông chủ xử lý cô mới được.”
Lý Kha Y nghe thấy vậy thì sắc mặt liền trắng bệch.
Cô ta vội vàng ngồi sụp xuống rồi giữ chân dì giúp việc kia, van xin: “Xin dì đừng mách Tạ Hoằng Văn.
Tôi biết tôi sai rồi…”
“Còn dám gọi hẳn tên của ông chủ?”
“Cô là cái thá gì mà dám gọi tên của ông chủ chứ? Cô tưởng mình là cô Hứa sao?”
Lý Kha Y nghe vậy thì đã khóc nấc lên: “Không… Không phải đâu… Tôi biết sai rồi, tôi không nên làm như vậy… Tôi cầu xin mấy dì đừng nói cho Tạ… Đừng nói cho ông chủ biết… Tôi cầu xin…”
“Không được.” Một dì giúp việc khác lên tiếng, “Nhất định phải nói!”
Nói rồi, dì ấy liền đi lên tầng, định tìm Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du để thưa chuyện.
Lý Kha Y muốn giữ dì ấy lại nhưng không kịp, thế là cô ta liền hét lên: “Đừng mà!’
Không ngờ rằng lúc này, Hứa Nhan Du lại từ trên tầng đi xuống.
Nghe thấy tiếng hét của Lý Kha Y, cô liền nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Dì giúp việc đang đi lên tầng lúc này liền đi đến, nói với Hứa Nhan Du: “Cô Hứa, cái ả Lý Kha Y kia nói xấu, bôi nhọ cô, còn lôi chuyện ông chủ tặng điện thoại cho cô ra để chúng tôi ghen ghét cô.”
“Ồ? Vậy sao?” Hứa Nhan Du liền nở một nụ cười, sau đó nhìn xuống Lý Kha Y đang ngồi sụp ở dưới đất.
Mấy dì giúp việc liền bảo:
“Đúng vậy! Cô ta dám phỉ báng cô đó.”
“Để chúng tôi lên báo cho ông chủ biết, để ông chủ trị tội cô ta.”
Nghe thấy vậy, Lý Kha Y lại tiếp tục van xin: “Tôi biết sai rồi mà! Đừng nói cho ông chủ biết.”
Hứa Nhan Du lúc này lại nhìn Lý Kha Y rồi suy nghĩ mấy giây, sau đó thì bảo mấy dì giúp việc: “Thôi, chút chuyện nhỏ này không cần nói cho Hoằng Văn biết đâu.”
Lý Kha Y nghe vậy thì hai mắt liền sáng lên.
Mấy dì giúp việc lại bảo:
“Như vậy không được đâu.”
“Phải đó cô Hứa, cái loại phụ nữ này cô không nên thương xót.
Phải báo cho ông chủ biết, để ông chủ cho cô ta biết mặt.”
Thế nhưng, Hứa Nhan Du lại bảo: “Bây giờ Hoằng Văn đang đọc sách trên tầng, không nên làm phiền anh ấy.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du lại nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói: “Chút chuyện nhỏ này để tôi và mấy dì xử lý là được rồi.”
Nghe thấy thế, mấy dì giúp việc liền nhìn Hứa Nhan Du, sau đó lại quay sang nhìn nhau.
Còn Lý Kha Y lúc này đã thấy lạnh sống lưng, toát cả mồ hôi hột.
Hứa Nhan Du lại bước xuống cầu thang, sau đó bảo mấy dì giúp việc: “Mỗi người vả cho cô ta mười cái.”
Lý Kha Y nghe vậy thì lộ hoang mang, nhìn về phía mấy dì giúp việc.
Nói đúng hơn là sáu dì giúp việc.
Lúc này, sáu dì giúp việc lại mỉm cười rồi nói với Hứa Nhan Du: “Vâng, chúng tôi sẽ giúp cô xử lý tốt.”
Hứa Nhan Du lại bảo: “Mấy dì lôi cô ta vào phòng kia rồi khóa cửa lại, tránh tạo ra tiếng động, làm phiền đến Hoằng Văn.”
Sáu dì giúp việc liền đáp: “Vâng.”
Lý Kha Y liền hoảng hốt mà hét lớn: “Không! Hứa Nhan Du, cô là cái thá gì mà